Cây Bàng

Phố tía ... thập niên 90 của thế kỷ trước... Có một gia đình... người chồng công tác ở phòng cảnh sát hình sự, người vợ bán tạp hóa ở Bách hóa tổng hợp.... do bận công tác, 1,2 tháng người chồng mới về nhà một lần... Họ có 1 người con trai sinh vào năm 1991... Thằng bé từ bé đã ít được gặp bố vì bố nó bận đi công tác, nhưng khi về nhà lại có quà cho nó...nên nó rất quý bố nó... Nhà nó sinh sống ở khu tập thể bách hóa tía, ban ngày,mẹ nó đi làm , không có bạn nào chơi cùng, mình nó ngồi nhà, chơi đồ chơi với bà ngoại, lúc thì bà nội, đồ chơi của nó thì chủ yếu là của các anh ở quê gửi lên cho, số còn lại là bố đi công tác xa mua về...

... Rồi 1 ngày nọ, anh của nó lên chơi...  2 ae chơi cùng nhau rất vui vẻ, zồi thằng anh tìm đâu được 1 cây bàng,,,thế là 2 ae đi tìm chỗ trồng cây bàng.... cuối cùng cũng trồng được ở 1 góc bên nhà cô hà thiên nông... a nó dặn : "cây bàng này chú phải chăm chú tưới cho nó. sau nó có quả ngon cực", thằng bé còn bé, chưa biết gì, nghĩ đến quả ngon là thích... thế này ngày ngày tưới cho cây bàng... nhưng mãi mấy tháng mà không thấy có quả, zùi bị mẹ nó mắng , thế là nó bỏ không tưới nữa... dần dần... cây bàng lớn lên... cùng với nó... nó thì chỉ cao có hơn 1m, thế mà cây bàng ngày ngày cao cao ...dần dần đã tỏa bóng trước cửa nhà nó....
... rồi nó lớn... đi chơi khắp hang cùng ngõ hẻm của phố tía... lúc đấy nó đã lớp 2, phố tía lúc đấy có nhóm 4 cò... CÒ Hương ...đấy chính là nó... cây bàng chính là địa điểm tập trung của các ae... những kỷ niệm cùng cây bàng gắn với tuổi thơ in sâu trong nó... " những chiều trèo lên cây bàng, đứng đợi bố đi làm về, những ngày ae tụ họp, mỗi thằng trèo 1 cành.... ôi tất cả đã phai nhòa theo năm tháng...."

... rồi nó đã trưởng thành... thi vào cấp 3... thi vào đại học... và sau đó, lâu lâu nó không còn nhớ ký ức bé thơ.... dần dần... cây bàng chỉ còn trong kỷ niệm....
....Nhiều lúc cuối tuần... đi học ở trường về nhà bằng xe bus... cứ nhìn cây bàng ở trước của là nó lại nghĩ thầm trong đầu... "A nhà mình đây rồi... tới nhà rồi...." lòng nó lại thấy vui lên hẳn....

.... Thế rồi quy luật của tạo hóa.... Có sinh...ắt sẽ có ngày tử.... tuy vậy đây không phải là chết già, mà người ta chặt đi để làm đường... thằng sinh viên đi học về...k còn thấy cây bàng nữa... chỉ còn nhìn thấy những cành bàng nằm oán than ở góc đường... lòng nó đau lắm..... Bây h nó đã lớn...đã là người lớn thì không được khóc... nó chỉ buồn thôi... nếu là ngày bé, chắc mẹ nó lại phải tốn tiền đồ chơi cho nó nín....
.... 1 phần tuổi thơ của thằng CÒ Hương đấy....1 số kỷ niệm đã phai dấu cùng bánh xe thời gian....

P/S:





Nhận xét

Bài đăng phổ biến