Ironman
Trên Weibo có một chủ đề: “Vì sao có nhiều người thích Người Sắt (Iron Man) vậy?”
Có một câu nói mình nghĩ có thể giải thích rõ vấn đề này.
“Ngoại trừ lần đầu tiên bay lên trời xanh, sau này không còn thấy anh ấy cười nữa…”
Tony Stark là một đứa trẻ cô đơn.
Đúng vậy, con người đằng sau bộ giáp sắt đó, dùng thân thể của người thường để chiến đấu với thần linh. Đóng mặt nạ lại, hai mắt sáng lên, đã có thể khiến mọi người sục sôi nhiệt huyết.
Còn người mang bộ giáp đó thì sao?
Tony Stark, Người Sắt, công tử đào hoa, nhà khoa học thiên tài, nhà từ thiện, tỉ phú.
Vậy mà người gần gũi với anh ấy lại nói: “So you’re the man who has everything, and nothing.”
Có tất cả, và cũng không có gì.
Bởi vì anh ấy rất cô đơn.
Nhưng sau này không còn như vậy nữa. Sau này anh ấy có Pepper, cũng có rất nhiều bạn bè.
Anh ấy vui lắm, nhưng lại chẳng nói ra. Chỉ dồn hết tâm sức chế tạo trang bị cho từng người bạn mới.
Đội Trưởng nói anh ấy sẽ không bao giờ hy sinh vì người khác, anh ấy vẫn cứng miệng trả lời đúng vậy, thế mà vừa quay người một cái đã một mình ôm bom bay ra ngoài không gian.
Sau khi quen biết mọi người, anh ấy nhanh chóng đem tòa nhà Stark sửa thành tòa nhà Avengers.
Mấy chữ Avengers sáng rực trên cao trong màn đêm của New York, như một đứa trẻ ngửa đầu lên trời hét lớn, ‘Nhìn đi, đây là bạn của tao đó.’
Sau đó thì sao?
Mâu thuẫn với Đội Trưởng, trước khi anh ấy nói câu “So was I” đã đóng mặt nạ lại rồi.
Đội Trưởng không nhìn thấy sự thất vọng hiện lên trong đôi mắt của anh ấy.
Nhưng chúng ta thì thấy.
Hóa ra trong lòng anh, tôi không phải là bạn sao?
Có hôm bé Người Nhện bị rớt xuống nước, mới ngạc nhiên phát hiện hóa ra trong bộ đồ chiến đấu mà Tony thiết kế có chức năng làm nóng sấy khô.
Sao anh ấy lại biết được là bé Người Nhện sẽ lạnh chứ?
À, là tại vì anh ấy đã từng bị rơi xuống nơi lạnh như băng, gió lạnh thổi qua rét run, lúc đó cũng chả có ai giúp anh ấy thiết kế ra một bộ đồ có thể sưởi ấm cơ thể.
Anh ấy chỉ muốn tất cả những khổ sở mà anh ấy đã chịu đựng, thậm chí cho dù mấy anh hùng có siêu năng lực này chắc chỉ cười nhạo cái sự ‘lạnh’ của anh ấy, không được xảy ra với thằng nhóc này.
Anh ấy yêu thằng nhóc này đến vậy đấy.
Rồi thì sao?
Thằng nhóc này tan biến đi ngay trong vòng tay của anh ấy.
Jarvis ở bên anh ấy bao nhiêu năm, không biết sao cũng bị giết.
Đợi đến lúc anh ấy hiểu được tình cảm của ba dành cho mình, ba cũng đã mất từ nhiều năm trước.
Anh ấy có được người bạn mới, người đó lại dùng khiên của ba anh ấy đấm vào ngực mình.
Anh ấy rất thích một thằng nhóc, muốn bảo vệ nó bằng mọi cách, cuối cùng thằng nhóc đó lại chết trong chính vòng tay của anh ấy.
Hóa ra số phận lại có thể tàn nhẫn đến mức này, đem tất cả những gì một con người trân quý mong ước, đập nát từng cái từng cái một trước mắt anh ấy.
Ngay cả lúc anh ấy vừa muốn nói với Pepper là muốn có con, giây tiếp theo Phù Thủy Tối Thượng đã xuất hiện ngay trước mặt.
Có lúc tôi thật mong anh ấy sẽ bỏ cuộc, mang theo Pepper trốn đi rồi sinh con, sống một cuộc sống ‘không sợ có ngày’ mà anh ấy muốn. Đây là chuyện mà ai cũng tiếc nuối, được như vậy thì quá tốt đẹp rồi.
Thế mà anh ấy chỉ có thể có lỗi nói, ‘Xin lỗi, bữa tối này anh về không kịp rồi.’
Sau khi đánh nhau với Thanos, bộ giáp của anh ấy đã hư hỏng đến độ dùng không được nữa. Chỉ bằng thân thể và máu thịt của người thường để chiến đấu với một kẻ mà thần và phù thủy còn không thắng được.
Dùng sức của một người bình thường, làm nắm đấm của kẻ thù mạnh nhất từ trước tới nay rung chuyển.
Anh ấy chỉ nghĩ rằng thằng nhóc đó vẫn đang nhìn mình, nó theo mình lên đây, mình phải bảo vệ nó.
Trước giờ chưa từng có suy nghĩ phải bảo vệ bản thân.
I didn’t do all I could.
Cơn ác mộng mà Scarlet Witch cho anh ấy thấy, cuối cùng lại quấn lấy anh ấy cả đời.
Tối hôm qua xem lại Người Sắt 1 từ 10 năm trước, lúc Robert xuất hiện tôi đã đơ ra một lúc, hình như tôi đã quên mất anh ấy cũng đã từng trẻ như vậy, chói mắt đến thế.
Tôi cũng quên mất Tony Stark vốn dĩ là một người ăn chơi, là người đàn ông vui vẻ cười lớn nơi ánh đèn chớp nháy ở nơi hoan lạc, chứ không phải là người mà mọi người quen hôm nay, sau khi đóng lớp mặt nạ lại trở thành dũng sĩ chiến đấu với kẻ thù.
Xem cảnh lần đầu tiên anh ấy khoác lên mình bộ giáp, nụ cười tươi rói của anh ấy vào lúc đó, tôi tự nhiên lại muốn khóc.
Sau này không được nhìn thấy nụ cười đó nữa rồi.
Cre: 写不出稿苏见祈
Vtrans: 97ST Subteam
Nguồn ảnh: weibo 眠狼
Vtrans: 97ST Subteam
Nguồn ảnh: weibo 眠狼
Nhận xét
Đăng nhận xét