BA LẦN KHÓC CỦA ĐỜI NGƯỜI
BA LẦN KHÓC CỦA ĐỜI NGƯỜI
- Lần thứ nhất là khi ta nhận ra không ai có thể sống thay phần đời của mình. Dù được yêu thương, vỗ về hay đồng hành bao nhiêu, có những nỗi đau không thể gọi tên, có những ngã rẽ không ai bước hộ. Cô đơn không phải là không có ai bên cạnh, mà là không ai thực sự hiểu được điều ta đang trải qua. Chính trong những khoảng lặng ấy, ta học cách trở về với chính mình, đứng lên bằng đôi chân run rẩy, nhưng là của mình.
- Lần thứ hai là khi ta buộc phải buông bỏ điều từng xem là quan trọng nhất. Đó có thể là một công việc gắn bó nhiều năm, một lối sống quen thuộc, hay một giấc mơ tưởng chừng không thế thay thế. Có những thứ không sai, không xấu, nhưng không còn phù hợp. Và cái khó nhất, không phải là từ bỏ, mà là chấp nhận. Chấp nhận để lớn lên, chấp nhận để bắt đầu lại, và chấp nhận rằng có những điều chỉ được phép ở lại trong ký ức.
- Lần thứ ba là khi ta đạt được điều từng khao khát, nhưng lại không cảm thấy bình yên. Khi mọi thứ bên ngoài đều đủ đầy, ta mới nhận ra bên trong vẫn có những khoảng trống chưa từng được lắng nghe. - Thành công, tiền bạc, sự công nhận... không thế thay thế một nội tâm yên tĩnh. Khi ấy, ta bắt đầu đi tìm điều sâu hơn:
sự an trú trong chính hơi thở, sự tĩnh lặng giữa bao điều xô lệch.
- Lần thứ nhất là khi ta nhận ra không ai có thể sống thay phần đời của mình. Dù được yêu thương, vỗ về hay đồng hành bao nhiêu, có những nỗi đau không thể gọi tên, có những ngã rẽ không ai bước hộ. Cô đơn không phải là không có ai bên cạnh, mà là không ai thực sự hiểu được điều ta đang trải qua. Chính trong những khoảng lặng ấy, ta học cách trở về với chính mình, đứng lên bằng đôi chân run rẩy, nhưng là của mình.
- Lần thứ hai là khi ta buộc phải buông bỏ điều từng xem là quan trọng nhất. Đó có thể là một công việc gắn bó nhiều năm, một lối sống quen thuộc, hay một giấc mơ tưởng chừng không thế thay thế. Có những thứ không sai, không xấu, nhưng không còn phù hợp. Và cái khó nhất, không phải là từ bỏ, mà là chấp nhận. Chấp nhận để lớn lên, chấp nhận để bắt đầu lại, và chấp nhận rằng có những điều chỉ được phép ở lại trong ký ức.
- Lần thứ ba là khi ta đạt được điều từng khao khát, nhưng lại không cảm thấy bình yên. Khi mọi thứ bên ngoài đều đủ đầy, ta mới nhận ra bên trong vẫn có những khoảng trống chưa từng được lắng nghe. - Thành công, tiền bạc, sự công nhận... không thế thay thế một nội tâm yên tĩnh. Khi ấy, ta bắt đầu đi tìm điều sâu hơn:
sự an trú trong chính hơi thở, sự tĩnh lặng giữa bao điều xô lệch.
Ba lần khóc ấy không làm con người yếu đi, mà khiên ta trưởng thành. Khi đã khóc đủ sâu, ta mới biết thế nào là nhẹ lòng. Không còn ép cuộc đời phải êm đêm, chỉ mong bản thân đủ bình thản để đi qua mọi ngã rẽ với một tâm hồn nguyên vẹn. Không mong mọi thứ đúng ý, chỉ mong bản thân không đánh mất chính mình giữa vạn điều trái ý.
Và sau tất cả, nếu còn một lần khóc nữa, có lẽ đó là khi ta biết ơn chính những giọt nước mắt đã dạy mình biết sống.
-st-
Và sau tất cả, nếu còn một lần khóc nữa, có lẽ đó là khi ta biết ơn chính những giọt nước mắt đã dạy mình biết sống.
-st-
Nhận xét
Đăng nhận xét