Ngoại tôi

Lâu lắm rồi mình mới về thăm bà, bữa cơm gia đình. Bà gọi bác giúp việc mang lon coca ở tủ lạnh lên cho mình. Òa òa, bà biết.mình bị cấm coca, bà còn mắng mẹ sao lại cấm mình...ôi bà ơi ^^
---
Lúc tôi 4 tuổi, bà ngoại hồi đó chăm sóc tôi ở nhà cho bố mẹ đi làm xa, bà đưa cháu đi dạo phố trong một ngày mưa nhỏ, đường trơn... Bà bị trượt chân ngã sai chân và tay, mẹ bảo bà bị ốm mấy tháng sau đợt đó, sức khỏe giảm hẳn... Đó là kỷ niệm thơ ấu của tôi, nó sẽ mãi mãi theo tôi trên cuộc đời này...
---
Bà hỏi chuyện học hành, công việc. Sau đó nhắc nhở "cháu là con trai phải ở gần còn chăm sóc bố mẹ, không được tham vọng công danh quá mà đi xa, xa mái ấm tội nghiệp lắm... đời người quý nhất là gia đình,có anh có em, cứ gần nhà như các anh, gia đình các ae gần nhau là quý nhất!
... Nghe lời bà mình sẽ nhìn lại, tuổi trẻ thường bồng bột suy nghĩ chưa thấu đáo. Có lẽ mình sẽ nhường lại cơ hội cho các ae khác.
---
"Cháu ơi, đời người có bao nhiêu 60 năm cuộc đời... Trẻ cậy cha, già cậy con"

Nhận xét

Bài đăng phổ biến