Giải thoát?
linuxunixi
.... soul of wind
---
Giang hồ hay nói: “chia tay là để giải thoát cho anh/em”. Kiểu cao thượng cải lương! Giải thoát cái gì? Tình yêu với tôi chưa bao giờ là sự cầm tù. Hoặc giả ai thấy người kia chịu nhiều thiệt thòi thì do họ tự nguyện vô tù. Tôi không chấp nhận khi ai đó nói chia tay là giải thoát cho tôi. Cuộc đời tôi vốn luôn ở thế chủ động: tôi chọn công việc, tôi chọn sếp, chọn bạn, chọn tình yêu… nên bất cứ chuyện gì xảy ra cũng là do tôi chọn như thế. Tình yêu, cuộc sống luôn có muôn hình và vạn nỗi sầu. Tôi chấp nhận như một phần của cuộc đời. Chưa bao giờ tôi thấy chia tay là sự giải thoát. Nói thế chẳng khác nào xỉ nhục bản thân làm kiếp nô lệ. Tôi yêu vui lắm! Vì tôi luôn yêu nồng nhiệt, kiểu yêu ngu mà thiên hạ hay nói. Chẳng sao cả! Miễn là trong cuộc tình ấy tôi được hạnh phúc. Chẳng thèm quan tâm người ngoài nghĩ thế nào.
Và tôi chia tay… Chia tay như một trạm dừng. Người hành khách không muốn tiếp tục nên nói: “bác tài dừng ở trạm trước dùm cái!”. Bác tài tấp vô lề,người hành khách bước xuống đón một chiếc xe khác, bác tài đón vị khách khác. Có khi đó là trạm cuối, chẳng còn xe cũng chẳng còn khách. Tài xế lẻ loi, hành khách cô đơn. Trong cuộc tình mình, ai là tài xế, ai là hành khách?
Tôi chia tay nhẹ nhàng trái ngược với cách yêu. Không ồn áo, không trách móc. Có khi chỉ là sự im lặng không gặp nữa. Như thông điệp ngầm: “hông nói gì là tự hiểu nha”. Có buồn cũng chỉ là giọt nước mắt lặng lẽ rơi giữa đêm không người. Và sẽ nhớ đến cuộc tình này bằng những kỷ niệm đẹp nhất như những lần hẹn hò ăn trưa, những lo lắng chăm chút cho nhau, những sticker Line chọc ghẹo nhau mỗi ngày. Là Gtalk chỉ chat với một người Là đêm nằm bên nhau giữa ánh đèn giáng sinh trong nền nhạc Feliz Navidaz.
Không một xíu xiu nào trách móc. Tình yêu ngỡ sẽ dài hơn thế này đã kết thúc dưới sự đồng ý của hai người. Tôi khóc, chắc người sẽ vui khi biết điều này. Thật tệ nếu tôi không khóc. Sẽ tệ hơn nếu người tôi yêu không còn cảm thấy hạnh phúc, thoải mái khi ở bên tôi. Tôi chẳng biết mình đúng ở chỗ nào! “Cái tôi” cũng không phải, vì trước tình yêu tôi luôn dẹp bỏ. Có chăng đó là sự nghiệp và công việc, là những thứ tôi đặt nặng và không chấp nhận hi sinh vì bất cứ điều gì. Con bạn nói nó luôn cảm thấy những người ham mê công việc có điều gì đó không ổn về tâm lý. Cũng hơi đồng ý với nó!
Đoạn nhạc từ TV phát ra, một bài hát thường nghe lúc nhỏ thay cho câu kết: ” và dường như ta luôn mong em bình yên”.
eluohc:
Giang hồ hay nói: “chia tay là để giải thoát cho anh/em”. Kiểu cao thượng cải lương!
Giải thoát cái gì?
Tình yêu với tôi chưa bao giờ là sự cầm tù. Hoặc giả ai thấy người kia chịu nhiều thiệt thòi thì do họ tự nguyện vô tù. Tôi không chấp nhận khi ai đó nói chia tay là giải thoát cho tôi.
Cuộc đời tôi vốn luôn ở thế chủ động: tôi chọn công việc, tôi chọn sếp, chọn bạn, chọn tình yêu… nên bất cứ chuyện gì xảy ra cũng là do tôi chọn như thế.
Tình yêu, cuộc sống luôn có muôn hình và vạn nỗi sầu. Tôi chấp nhận như một phần của cuộc đời. Chưa bao giờ tôi thấy chia tay là sự giải thoát. Nói thế chẳng khác nào xỉ nhục bản thân làm kiếp nô lệ. Tôi yêu vui lắm! Vì tôi luôn yêu nồng nhiệt, kiểu yêu ngu mà thiên hạ hay nói. Chẳng sao cả! Miễn là trong cuộc tình ấy tôi được hạnh phúc. Chẳng thèm quan tâm người ngoài nghĩ thế nào.
Và tôi chia tay…
Chia tay như một trạm dừng. Người hành khách không muốn tiếp tục nên nói: “bác tài dừng ở trạm trước dùm cái!”. Bác tài tấp vô lề,người hành khách bước xuống đón một chiếc xe khác, bác tài đón vị khách khác. Có khi đó là trạm cuối, chẳng còn xe cũng chẳng còn khách. Tài xế lẻ loi, hành khách cô đơn. Trong cuộc tình mình, ai là tài xế, ai là hành khách?
Tôi chia tay nhẹ nhàng trái ngược với cách yêu. Không ồn áo, không trách móc. Có khi chỉ là sự im lặng không gặp nữa. Như thông điệp ngầm: “hông nói gì là tự hiểu nha”. Có buồn cũng chỉ là giọt nước mắt lặng lẽ rơi giữa đêm không người. Và sẽ nhớ đến cuộc tình này bằng những kỷ niệm đẹp nhất như những lần hẹn hò ăn trưa, những lo lắng chăm chút cho nhau, những sticker Line chọc ghẹo nhau mỗi ngày. Là Gtalk chỉ chat với một người
Là đêm nằm bên nhau giữa ánh đèn giáng sinh trong nền nhạc Feliz Navidaz.
Không một xíu xiu nào trách móc. Tình yêu ngỡ sẽ dài hơn thế này đã kết thúc dưới sự đồng ý của hai người. Tôi khóc, chắc người sẽ vui khi biết điều này. Thật tệ nếu tôi không khóc. Sẽ tệ hơn nếu người tôi yêu không còn cảm thấy hạnh phúc, thoải mái khi ở bên tôi.
Tôi chẳng biết mình đúng ở chỗ nào! “Cái tôi” cũng không phải, vì trước tình yêu tôi luôn dẹp bỏ. Có chăng đó là sự nghiệp và công việc, là những thứ tôi đặt nặng và không chấp nhận hi sinh vì bất cứ điều gì.
Con bạn nói nó luôn cảm thấy những người ham mê công việc có điều gì đó không ổn về tâm lý. Cũng hơi đồng ý với nó!
Đoạn nhạc từ TV phát ra, một bài hát thường nghe lúc nhỏ thay cho câu kết: ” và dường như ta luôn mong em bình yên”.
Và tôi chia tay… Chia tay như một trạm dừng. Người hành khách không muốn tiếp tục nên nói: “bác tài dừng ở trạm trước dùm cái!”. Bác tài tấp vô lề,người hành khách bước xuống đón một chiếc xe khác, bác tài đón vị khách khác. Có khi đó là trạm cuối, chẳng còn xe cũng chẳng còn khách. Tài xế lẻ loi, hành khách cô đơn. Trong cuộc tình mình, ai là tài xế, ai là hành khách?
Tôi chia tay nhẹ nhàng trái ngược với cách yêu. Không ồn áo, không trách móc. Có khi chỉ là sự im lặng không gặp nữa. Như thông điệp ngầm: “hông nói gì là tự hiểu nha”. Có buồn cũng chỉ là giọt nước mắt lặng lẽ rơi giữa đêm không người. Và sẽ nhớ đến cuộc tình này bằng những kỷ niệm đẹp nhất như những lần hẹn hò ăn trưa, những lo lắng chăm chút cho nhau, những sticker Line chọc ghẹo nhau mỗi ngày. Là Gtalk chỉ chat với một người Là đêm nằm bên nhau giữa ánh đèn giáng sinh trong nền nhạc Feliz Navidaz.
Không một xíu xiu nào trách móc. Tình yêu ngỡ sẽ dài hơn thế này đã kết thúc dưới sự đồng ý của hai người. Tôi khóc, chắc người sẽ vui khi biết điều này. Thật tệ nếu tôi không khóc. Sẽ tệ hơn nếu người tôi yêu không còn cảm thấy hạnh phúc, thoải mái khi ở bên tôi. Tôi chẳng biết mình đúng ở chỗ nào! “Cái tôi” cũng không phải, vì trước tình yêu tôi luôn dẹp bỏ. Có chăng đó là sự nghiệp và công việc, là những thứ tôi đặt nặng và không chấp nhận hi sinh vì bất cứ điều gì. Con bạn nói nó luôn cảm thấy những người ham mê công việc có điều gì đó không ổn về tâm lý. Cũng hơi đồng ý với nó!
Đoạn nhạc từ TV phát ra, một bài hát thường nghe lúc nhỏ thay cho câu kết: ” và dường như ta luôn mong em bình yên”.
eluohc:
Giang hồ hay nói: “chia tay là để giải thoát cho anh/em”. Kiểu cao thượng cải lương!
Giải thoát cái gì?
Tình yêu với tôi chưa bao giờ là sự cầm tù. Hoặc giả ai thấy người kia chịu nhiều thiệt thòi thì do họ tự nguyện vô tù. Tôi không chấp nhận khi ai đó nói chia tay là giải thoát cho tôi.
Cuộc đời tôi vốn luôn ở thế chủ động: tôi chọn công việc, tôi chọn sếp, chọn bạn, chọn tình yêu… nên bất cứ chuyện gì xảy ra cũng là do tôi chọn như thế.
Tình yêu, cuộc sống luôn có muôn hình và vạn nỗi sầu. Tôi chấp nhận như một phần của cuộc đời. Chưa bao giờ tôi thấy chia tay là sự giải thoát. Nói thế chẳng khác nào xỉ nhục bản thân làm kiếp nô lệ. Tôi yêu vui lắm! Vì tôi luôn yêu nồng nhiệt, kiểu yêu ngu mà thiên hạ hay nói. Chẳng sao cả! Miễn là trong cuộc tình ấy tôi được hạnh phúc. Chẳng thèm quan tâm người ngoài nghĩ thế nào.
Và tôi chia tay…
Chia tay như một trạm dừng. Người hành khách không muốn tiếp tục nên nói: “bác tài dừng ở trạm trước dùm cái!”. Bác tài tấp vô lề,người hành khách bước xuống đón một chiếc xe khác, bác tài đón vị khách khác. Có khi đó là trạm cuối, chẳng còn xe cũng chẳng còn khách. Tài xế lẻ loi, hành khách cô đơn. Trong cuộc tình mình, ai là tài xế, ai là hành khách?
Tôi chia tay nhẹ nhàng trái ngược với cách yêu. Không ồn áo, không trách móc. Có khi chỉ là sự im lặng không gặp nữa. Như thông điệp ngầm: “hông nói gì là tự hiểu nha”. Có buồn cũng chỉ là giọt nước mắt lặng lẽ rơi giữa đêm không người. Và sẽ nhớ đến cuộc tình này bằng những kỷ niệm đẹp nhất như những lần hẹn hò ăn trưa, những lo lắng chăm chút cho nhau, những sticker Line chọc ghẹo nhau mỗi ngày. Là Gtalk chỉ chat với một người
Là đêm nằm bên nhau giữa ánh đèn giáng sinh trong nền nhạc Feliz Navidaz.
Không một xíu xiu nào trách móc. Tình yêu ngỡ sẽ dài hơn thế này đã kết thúc dưới sự đồng ý của hai người. Tôi khóc, chắc người sẽ vui khi biết điều này. Thật tệ nếu tôi không khóc. Sẽ tệ hơn nếu người tôi yêu không còn cảm thấy hạnh phúc, thoải mái khi ở bên tôi.
Tôi chẳng biết mình đúng ở chỗ nào! “Cái tôi” cũng không phải, vì trước tình yêu tôi luôn dẹp bỏ. Có chăng đó là sự nghiệp và công việc, là những thứ tôi đặt nặng và không chấp nhận hi sinh vì bất cứ điều gì.
Con bạn nói nó luôn cảm thấy những người ham mê công việc có điều gì đó không ổn về tâm lý. Cũng hơi đồng ý với nó!
Đoạn nhạc từ TV phát ra, một bài hát thường nghe lúc nhỏ thay cho câu kết: ” và dường như ta luôn mong em bình yên”.
Nhận xét
Đăng nhận xét