Cây sồi và những cơn mưa
Có một cây sồi trong vườn mưa buổi sáng
Rèm cửa sổ màu bạc
Nhiệt độ ngoài trời dường như mười tám
Tôi cứ cuộn tròn trong chăn ấm, thầm hỏi
Sao có thể lặng im đến thế, cây sồi kia?
Có một căn phòng nơi tầng hai một ngôi nhà ngoại ô
Những ghế mây cũ kỹ
Dưới chân ngọn đèn, lãng quên một valise
Và giá sách xếp đầy sách du lịch
Âm nhạc
Một cô gái Nhật ngủ quên trong nắng
Ánh nắng chứa chan hân hoan tỏa ra từ hai vuông cửa
Từ hơi thở phập phồng bụi bặm của ngôi nhà muốn vút cánh bay trong một chuyến đi dài.
Tại sao em đến đây
Để gặp anh chăng?
Chúng ta chẳng thay đổi gì nhiều, sau chừng ấy thời gian
Toa tàu cứ thế băng qua bao đồng cỏ, bao ngọn đồi, bao mái nhà gạch đỏ
Nhưng ta đã không nhìn vào mắt nhau dù chỉ phút giây
Có một cây cầu và một dòng sông
Em đã ngồi rất lâu
Chiều vắng
Xin đừng thắc mắc
Khi em chọn vĩnh biêt nhau bằng cách bỏ đi trước
Chúng ta, ngay cả là bạn bè, cũng không được
Và gặp gỡ, hóa ra là chuyện rất buồn.
Có một cây sồi ôm những phiến lá mưa
Lang thang trong khu vườn buổi sáng
Ở đấy
mọc lên một ngôi nhà
Căn phòng tầng hai, rèm cửa bạc
Một cô gái ngủ quên
Làm thế nào có thể nói lời vĩnh biệt
với cây sồi già
buổi sáng đứng lặng ôm mưa?
Nhận xét
Đăng nhận xét