Nhược lạc
Chúng ta đang sống trong thời đại quá dễ hiểu nhầm nhau. Đôi khi em chán ghét sự đa nghĩa của ngôn từ. Khi anh thốt lên một điều gì đó, vốn dĩ đã là bức tường ngăn cách giữa em và anh rồi. Vậy mà, văn minh nhân loại còn thêm vào đó những ẩn dụ, hoán dụ, bóng gió, tu từ... Hệt như, thay vì chỉ một bức tường, nay giữa chúng mình là cả thành trì kiên cố, với những nẻo mê cung dày dặc, lắt léo, không đường trở lại. Giá mà chúng mình có cách chi để giao tiếp dễ dàng hơn. Em rất muốn quay về một thời (giả như thời ấy có thực) mà con người nói ít hiểu nhiều. Bấy giờ, anh có thể nếm được vị yêu thương trong bát canh em nấu. Em có thể nhận thấy nỗi giận hờn qua cách anh tưới cây. Hoặc nếu anh nắm tay em đi giữa thành phố tám triệu dân, dầu không một lời, em cũng biết rằng anh yêu em đó.
Nhận xét
Đăng nhận xét