Gia đình không được tạo thành bởi những sự hào nhoáng thời vụ

Gia đình không được tạo thành bởi những sự hào nhoáng thời vụ, hay dăm ba thứ quà cáp lấy lòng. Gia đình, với tôi, là rất nhiều sự hy sinh thầm lặng.

Trong một đêm mê man, tôi nhìn thấy một hình ảnh trong ký ức của mình là ánh nến lập loè trong nhà vào một hôm mất điện, và một vài lúc bố mồ hôi nhễ nhại trời hè, bắc thang đu người trên đống xà dầm, trèo tít lên mái nhà để xoay cái ăng ten hình như bị bão tạt mạnh làm TV mất hình. Một người đàn ông sẵn sàng làm tất cả những việc từ lặt vặt đến nguy hiểm bởi điều ấy cần thiết cho gia đình, và một người đàn bà gánh chịu nỗi đau tương đương với 20 cái xương gãy cùng lúc để cho tôi sinh mệnh.

Tôi chưa từng hiểu bố mẹ cho đến khi cũng tự mình làm những điều như thế. Bật dậy lúc đầu còn đang nặng trĩu để (lại thêm một ngày nữa) đi chợ bởi vì có một người quan trọng của mình cần được ăn cơm nhà. Người đấy sẽ còn ừ hữ chưa ra cho đến khi bạn gọi như hò đò. Thậm chí không hợp khẩu vị thì bỏ bát. Rồi những cơn hờn dỗi to tiếng thất thường. Bố mẹ nào cũng từng chịu đựng những đứa trẻ không biết điều như vậy, nhưng họ không nóng giận. Bởi vì trẻ nhỏ tức là chưa trưởng thành.

Nếu trên đời có những người bị đối xử bất công nhất, tôi cũng nghĩ, không ai khác, là cha mẹ. Để chăm lo cho con cái mình những điều tốt nhất, cha mẹ buộc phải đặt mình vào thế bị ghét. Đến lúc con cái trở thành thanh niên thì cũng sẽ ham vui chạy theo bạn bè mà bỏ mặc những người âm thầm ở cạnh mình bấy nhiêu năm. Lúc đó, hai con người ấy cũng chỉ có thể nói rằng đến lúc nuôi con sẽ hiểu lòng cha mẹ. Họ đã trải qua cả tuổi thơ lẫn tuổi trẻ để biết con mình sẽ vấp phải những gì trong đời.

Người nhìn thấy bộ mặt ủ rũ kiệt quệ của bạn nhiều nhất khi về nhà là cha mẹ, chịu đựng tất cả những sự "không biết điều" của bạn ngần ấy năm cũng là cha mẹ.

Mai là ngày của phụ nữ, nếu bạn đã chuẩn bị những thứ hoa hồng, quà cáp cùng những lời hoa mỹ nhất cho một cô gái nào đấy, hãy nhớ là còn một người phụ nữ khác xứng đáng được bạn trân trọng hơn nhiều.

----

Bố tôi sinh ra trước năm 54. Theo những thứ lộn xộn của thời giải phóng, khi được làm lại giấy khai sinh thì ông nội vui tay viết luôn là sinh ngày 8/3 trong khi bố tôi sinh vào cuối tháng 12. Thế nên ngày này trong năm ở gia đình tôi hay có nhiều chuyện khôi hài.

Tôi không có hứng thú với những buổi hẹn hò nghĩa vụ, càng không thích những ngày đường xá nhộn nhạo kẹt cứng người. Nếu nói đến ngày 8/3, người phụ nữ tôi muốn quan tâm và trân trọng nhất chỉ có mẹ. Nhưng mẹ là người phụ nữ của bố. Mẹ cũng đã có bố để chăm lo nên làm con, chỉ nên giữ khoảng cách mà đứng xa làm những điều để bố mẹ tự hào.

Hôm nay tôi về nhà, mẹ vui vì năm nay không mang về nhà thêm khoản nợ đầu tư nào, hai cụ có tuổi dù không còn sung nhưng vẫn nhận kèo du lịch mà thằng con ăn tàn phá hại bao nhiêu năm mang về tặng.

Giao thừa năm vừa rồi, nửa đêm ngái ngủ xuống nhà thấy mẹ đang tựa đầu vào vai bố, tôi nghĩ, sau này mình cũng chỉ mong như vậy thôi.

----

Tôi quen cô người yêu vào thời điểm họ gần như chạm đáy. Liên tiếp những thất bại, vận rủi, mất mát, phản bội và tổn thương kéo tụt một người đàn bà đẹp và kiêu hãnh về trí tuệ trở nên tàn tạ đến mức không thể nhận ra. Lúc ấy, tôi từ bác sĩ tâm lý bất đắc dĩ trở thành bạn trai, rồi chuyên gia dinh dưỡng, vệ sĩ, bảo mẫu, quản gia... Hành trình chăm họ từ ngưỡng gầy rộc, biếng ăn và nghiện thuốc tới lúc dần có lại khí sắc, môi hồng và cười khành khạch mỗi khi chơi game thắng đậm là một câu chuyện dài không thể kể bằng lời.

Chúng tôi từ những câu chuyện không đầu không cuối, chẳng một lời chính thức nào mà đến với nhau. Sau đó là liên tiếp những tháng ngày đảo điên của đủ những ngọt ngào bất tận đến địa ngục trần gian. Giờ thì với tôi họ là một trong hai người phụ nữ quan trọng nhất trong đời.

Đặc biệt hơn cả, họ làm tôi hiểu cách bố mẹ đã yêu mình như thế nào. Họ nói rằng cần gia đình, thế nên tôi mang đến cho họ phần gia đình tốt nhất mà mình biết. Tôi yêu họ theo cách bố yêu mẹ, nhưng lãng mạn hơn.

Người đời có thể coi phim ảnh chỉ toàn những điều xa rời thực tế. Tôi lại là kiểu người tin tưởng rằng chỉ có những con người với khát khao mãnh liệt nhất và tình yêu đẹp nhất mới có chuyện đời đáng để dựng thành phim.

----

Mai là ngày 8/3, tôi chỉ muốn nói rằng bất chấp bạn có yêu cô "mẹ trẻ" nào đấy đến phát điên thì cũng đừng hoá điên thật. Bạn vẫn còn mẹ ở nhà.

- Lờ -

(Lờ là chữ cái đầu trong tên người viết. Các bạn đừng hiểu nhầm)

Nhận xét

Bài đăng phổ biến