Alan Smith
Phút thứ 89 trận đấu trong khuôn khổ cúp FA ngày 18/2/2006 giữa Liverpool - Manchester United, tỉ số đang là 1-0 nghiêng về đội bóng vùng Merseyside, hai cầu thủ của Liverpool phối hợp đá phạt. Như thường lệ, John Arne Riise lại tung ra một cú nã đại bác hủy diệt, Alan Smith lao ra cản phá và rồi anh ngã khi chân vấp xuống mặt sân, cộng thêm lực khủng khiếp từ trái bóng khiến chân gãy lập tức, các cầu thủ khác không hề hay biết, bóng vẫn lăn trên sân cho đến khi chàng cầu thủ người Anh khẽ gọi trọng tài Howard Webb.
Mọi người xúm lại, Ronaldo ôm đầu bàng hoàng, Van der Sar hô hoán bác sĩ. Còn Alan nằm sân lịm đi vì đau đớn. Anh đã không bao giờ bình phục hoàn toàn khỏi chấn thương ấy. Khoảnh khắc gây chấn động đó đã trở thành bước ngoặt lớn nhất trong sự nghiệp bóng đá của chiến binh quả cảm mang tên “Alan Smith” để rồi sau này khi nhắc về anh, người ta không khỏi thở dài: Không phải con đường nào cũng trải đầy hoa hồng, giống như con đường Alan đã đi…
TỪ NGƯỜI HÙNG ĐẾN JUDAS CỦA THE WHITES
Nhắc đến Alan, bất giác những fan bóng đá Ngoại Hạng Anh thời kỳ đầu trên sóng truyền hình Việt Nam bỗng nhớ về Leeds United – đội bóng vùng Yorkshire của David O’ Leary ở thời hoàng kim, nhớ về những tên tuổi làm nên thành công của đội bóng áo trắng: Harry Kewell, Mark Viduka, Jonathan Woodgate, Lee Bowyer, Ian Harte và Michael Bridges – một bộ khung có sức hủy diệt đáng sợ bậc nhất của Ngoại Hạng Anh bấy giờ ở xứ sương mù... Nhưng ở đó còn có cậu nhóc tóc bạch kim mang tên Alan. Cậu chễm chệ bước vào tim các CĐV The Whites khi mới 18 tuổi đã lập công ngay trong lần ra mắt đội một của Leeds trước Liverpool. Từ đó cái tên Alan Smith luôn là sự lựa chọn đầu tiên của O’Leary cho vị trí tiền đạo đá cặp với sát thủ Jimmy Floyd Hasselbaink.
Nhắc đến Alan, người ta sẽ nhớ đến mùa giải 2000-2001 của Leeds United, Alan đã cùng đồng đội đến rất gần với chức vô địch Premier League và gây kinh ngạc cho giới mộ điệu khi lọt vào bán kết Cup C1 Châu Âu cho dù ở trận bán kết ấy, cầu thủ trẻ đầy hiếu thắng bị đuổi khỏi sân. Tuy vậy, 18 bàn thắng trong mùa giải đó là thành tích không tồi đối với Alan và ngay lập tức anh được gọi vào Đội tuyển Quốc Gia. Hai mùa giải liên tiếp sau đó, anh đều vinh dự được người hâm mộ The Whites bầu chọn là cầu thủ xuất sắc nhất – lần đầu tiên trong lịch sử đội bóng. Ngay trong thời điểm khó khăn nhất - mùa bóng 2003-2004, Alan lăn xả trên khắp các điểm nóng trên sân, anh nỗ lực không biết mệt mỏi chỉ để cứu rỗi một Leeds United đang trên bờ vực xuống hạng và người hâm mộ tôn vinh Alan như tôn vinh một người hùng của sân Elland Road.
Nhưng rồi người ta vẫn phải đối diện với sự thật, đó là chứng kiến Leeds United phải xuống hạng vào một ngày tháng năm 2004 khi Smith nâng chiếc huy hiệu lên hôn trong tiếng nấc nghẹn ngào. CĐV của The Whites khi đó vẫn không thể ngờ đó là trận đấu cuối cùng của anh trong màu áo trắng.
Leeds bỗng chốc khủng hoảng, họ không đủ nguồn lực tài chính để trả lương cho cầu thủ con cưng. Và khi đó, chỉ có một ông lớn có thể đáp ứng được mức lương ấy - đối thủ không đội trời chung của CLB: Manchester United. Alan chọn Manchester là bến đỗ tiếp theo trong sự nghiệp của mình. Từ người hùng Alan bỗng biến thành một Judas trong mắt người hâm mộ The Whites. Để rồi sau đó, người ta vẫn bắt gặp những banner đặt tên anh cạnh tên Judas xuất hiện trên các khán đài mỗi khi anh thi đấu nhưng họ đâu biết: “Tôi sẽ chẳng rời Leeds nếu chúng tôi không gặp khủng hoảng nhưng đội bóng đã cố bán tôi cho bên nào trả giá cao nhất. Tôi rất thất vọng về điều đó” Và Alan chấp nhận chia tay đội bóng anh từng gắn bó suốt những năm tháng tuổi trẻ mà không cần nhận lại số tiền CLB đáng ra phải đền bù cho mình.
TỪ CON THÚ HOANG TRỞ THÀNH CHIẾN BINH QUẢ CẢM NƠI NHÀ HÁT
Khi 23 tuổi, tiếp nối hai người đàn anh Cantona và Ferdinand – hai cựu cầu thủ của Leeds United, Alan được Sir Alex mang về sân Old Trafford theo bản hợp đồng 5 năm. Một chương mới trong sự nghiệp cầu thủ người Anh bắt đầu không thể hoàn hảo hơn: một cú vô lê tung lưới Arsenal trong trận tranh Siêu Cup tháng Tám 2004 và cũng với một cú vô lê nhưng ở chân không thuận, Alan hạ gục thủ môn của Norwich trong lần ra mắt sân Old Trafford – một khởi đầu hết sức hứa hẹn cho sự nghiệp của Alan trong màu áo United. 10 bàn thắng trong mùa bóng đầu tiên đã giúp anh giành được niềm tin của các cổ động viên của "Quỷ đỏ” và trở thành thần tượng mới nơi Nhà Hát.
Với những người coi bóng đá là một phần của cuộc sống thì mỗi cầu thủ họ yêu thích lại để lại ấn tượng sâu đậm trong họ theo một cách rất riêng. Alan không phải là mẫu cầu thủ hoàn hảo hay một ngôi sao sáng lẫy lừng nhưng cầu thủ này có một sức hút kỳ lạ. Sức hút ấy không chỉ nằm ở mái tóc bạch kim cùng khuôn mặt điển trai mà còn ở lối đá xông xáo, nhiệt huyết tựa như một chiến binh mỗi khi được tung vào sân. Trước khi khoác áo Quỷ đỏ, mọi người biết đến Alan như một cầu thủ tài năng nhưng thường xuyên có những hành động bồng bột như một đứa trẻ. Anh luôn luôn khao khát ghi bàn nhưng cũng sẵn sàng tung nắm đấm vào mặt người khác bất cứ lúc nào.
Số pha bóng kỹ thuật và số pha cản phá thô bạo của Smudge có lẽ ngang ngửa nhau, đã có thời điểm Alan luôn là mối nguy mà các cầu thủ khác phải dè chừng mỗi khi cầm bóng. Anh cản phá bóng nhiệt tình đến mức người ta tổng hợp những pha phạm lỗi của anh thành những đoạn clip. Sir Alex cũng đã từng nhận xét “Tôi chưa bao giờ dành cho một cầu thủ trẻ nào sự tin tưởng như đối với Alan Smith. Tài năng, sự quyết tâm mỗi khi vào trận và lòng khao khát khoác áo Manchester United của cậu ấy thật tuyệt vời”. Sir không phải người hay tâng bốc các cầu thủ của mình, ông quá hiểu Alan khi chính ông là người đã theo dõi chàng trai này trưởng thành từ những ngày đầu ở Leeds. Rồi ông mang anh về Old Trafford mà khi hồi ức lại, anh chia sẻ rằng có mơ anh cũng không nghĩ Manchester United muốn có anh. Ta có thể thấy trong anh, một chút Bryan Robson, một chút Roy Keane ở thế hệ kế cận.
Mùa giải 2004-05 trong chiến thắng 3-0 của United trước Southampton, sau cú va chạm khá mạnh, số 14 của Man Utd đã gặp phải một chấn thương, khuôn mặt bê bết máu, màu máu tưởng chừng đã nhuộm đỏ mái tóc bạch kim lãng tử. Hình ảnh đó có lẽ vẫn còn đậm nét trong tâm trí những người đã từng dõi theo anh. Nhưng với Smudge thì có hề chi, được đá và được cống hiến cho màu áo mình mang đã là cả niềm vinh dự rồi…
NHỮNG CHÔNG GAI CẢN BƯỚC
Cũng bởi tinh thần xông xáo và không ngại va chạm đã khiến Alan phải trả giá đắt. Những chấn thương liên tiếp ngay sau mùa giải thành công đầu tiên đã khiến anh không thể cạnh tranh một suất cho vị trí tiền đạo khi mà ở đội một có quá nhiều những cái tên sáng giá: Wayne Rooney trẻ trung, Ruud van Nistelrooy già dơ và cả Ronaldo tràn đầy năng lượng. Anh chấp nhận sự thay đổi của Sir để trở thành một tiền vệ trung tâm như tiền bối Roy Keane đã từng thành công. Không hề phật ý hay chán nản, Smudge thích ứng nhanh, bất chấp những chỉ trích để trở thành sự thay thế hoàn hảo khi tiền vệ lão tướng người Ireland gặp chấn thương. Đặc biệt vào cái đêm tháng 11 đó, khi trước mắt anh là những ngôi sao kỳ cựu của Chelsea: Lampard, Essien và Makelele đồng thời cũng là những cái tên đình đám của bóng đá Châu Âu thời điểm đó, anh đã chiến thắng ở tất cả những pha tranh chấp tay đôi và nỗ lực kiểm soát bóng. Chiến thắng hôm ấy thuộc về United với bàn thắng của Fletcher nhưng Smith mới là Cầu thủ xuất sắc nhất trận đấu.
Ở mùa giải 2006/2007- mùa giải cuối cùng của anh tại Manchester United, khoảng thời gian tháng Ba năm 2007 có lẽ là quãng thời gian tươi đẹp nhất trong màu áo Quỷ đỏ khi anh trở lại vị trí tiền đạo yêu thích bởi Ruud van Nistelrooy đã rời Old Trafford. Và “Người đàn ông bị bỏ quên đã quay trở lại!” – đó là câu mà BLV đã hét lên khi Alan lập công trong trận thắng lịch sử 7-1 trước As Roma – trận tứ kết lượt về Champions League – đó là khoảnh khắc xúc động đối với một cầu thủ vừa trở lại sau ác mộng chấn thương. Và mùa giải năm ấy, Alan vinh dự được nâng cao chiếc cúp vô địch Premier League đầu tiên và duy nhất trong sự nghiệp của mình bởi sau đó chính anh và mọi người đều hiểu, anh không thể trở lại là một Alan quyết liệt, xông xáo và hiệu quả như xưa.
" Tôi chưa bao giờ hối hận vì điều gì nhưng có lẽ tôi đã không gặp may. Tôi không nghĩ mọi người có thể thấy tôi trong phong độ cao nhất khi ở đây bởi tôi không còn là chính tôi từ sau chấn thương ấy.
Alan Smith "
" Alan chưa bộc lộ hết khả năng đâu. Những chấn thương đã cản bước cậu ấy
Roy Keane. "
Năm 2007 anh rời Old Trafford, sự nghiệp sau đó của anh không còn như trước nữa. Và Manchester United cũng không bao giờ thấy được những gì tuyệt vời nhất của Alan Smith. Nhưng một khi đã ra sân, Smith luôn chơi bằng cả trái tim mình, trái tim đã từng dành trọn cho màu áo đỏ cho dù phải chơi khác vị trí, phải đấu tranh cho một suất đá chính sau thời gian dài điều trị chấn thương.
" Tôi đã từng phải đổi vị trí nhưng tôi luôn cố gắng học hỏi, điều đó khá thú vị và hữu ích cho tôi. Mỗi một cuộc chơi, mỗi một trận đấu là cả một món quà đối với tôi rồi.
Alan Smith " Con đường Alan đã đi có những khởi đầu tuyệt vời nhưng luôn để lại những nuối tiếc về sau. Đó là những cái nhìn ghẻ lạnh của các CĐV của Leeds hướng vào anh khi họ không hiểu sự tình, đó là những chấn thương cướp đi điều tuyệt vời nhất của một cầu thủ. Tuy vậy, những dấu ấn mà Alan để lại, trong đó có những bàn thắng, có cả máu và sự đau đớn, lớn hơn tất thảy là tinh thần chiến đấu quả cảm mà đâu đó ở Manchester United bây giờ, nhiều người vẫn còn mong ngóng một Alan như thế…
VIC
Nhận xét
Đăng nhận xét