The Classic
Nhật ký không chỉ đơn giản là viết ồng ộc ra suy tư để rồi vứt đi. Tôi nhận ra, nhờ việc viết ra những dòng suy nghĩ sâu thẳm trong tâm trí mà tôi có được một cái nhìn rõ ràng hơn giữa cuộc đời vạn biến. Mỗi lần bất chợt đọc lại những khoảnh khắc cũ là khi thấy được những trải nghiệm đã xa ùa về như không thể gần hơn được. Và rồi chúng ta chợt nhận ra nhiều thứ lớn lao trong khi viết về những điều nhỏ bé.
Dưới đây là một đoạn trích trong quyển nhật ký tôi từng viết cách đây đã 8 năm:
“Ngày này năm trước bị bố đuổi khỏi nhà, phải nhờ anh bạn xin thầy trụ trì cho vô chùa ở. Sáng lết mông lên trường viết tiểu luận mà một xu dính túi cũng không có. Hôm đó đúng ngày sinh nhật nên cắn răng rủ mấy bạn đi chơi. Ai dè đi thiệt, tới vô karaoke mới thấy cái bánh kem, nửa cười, nửa muốn khóc. Tối về bật điện thoại thấy người yêu cũ chúc mừng sinh nhật, ngồi kể với anh già, vừa kể vừa cười, gồng không nổi, quay mặt vào tường rồi ôm mặt khóc như đứa con nít.
Bây giờ nghĩ lại, những ngày đó mình từng phải chịu đựng quá nhiều. Vậy mà vẫn vượt qua sống tốt được tới tận hôm nay, quả cũng có chút phép màu. Bây giờ đã có thể vươn vai mà không còn sợ trần quá thấp, ngủ ngon mà chẳng sợ gió mưa ướt thân, đã bình yên không sợ ai trách hờn, đã không thẹn với lòng khi sống một cuộc đời như vậy.”
Rồi tôi tự nhủ lòng những chuyện buồn phiền chỉ là do mình chưa gặp may, nhưng chắc chắn may mắn sẽ đến vào ngày mai.
- Phàm -
Nhận xét
Đăng nhận xét