Nhân duyên
“Thế gian thật sự có rất nhiều mối nhân duyên kỳ diệu, nhiều cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên khó có thể tả thành lời, sống giữa hồng trần bận rộn, mỗi một ngày đều có tương phùng, mỗi ngày đều có ly biệt. Rong ruổi trong biển người mênh mang, thường sẽ có những cảnh đi lướt qua nhau như thế này: Một người nào đó đi vào tầm nhìn của bạn, trở thành phong cảnh khiến bạn rung động, còn anh ta lại không hề biết đến trên thế giới này có một người là bạn. Hoặc có lẽ, bạn đã lạc vào phong cảnh của người khác, nhưng không biết trên đời này từng có một người là anh ta. Không biết bao nhiêu năm về sau, có duyên lần nữa gặp lại, coi như là lần đầu gặp gỡ hay là trùng phùng?
Có lúc, đứng giữa dòng người chen chúc, trong đáy lòng sẽ trào dâng một nỗi cảm động không tên. Phát hiện một đời của con người sống không dễ dàng như thế, chúng ta nên cảm thấy ấm áp trước những sinh mệnh tươi mới này, cảm thấy hạnh phúc trước những khói lửa bao trùm nhân gian này. Có lẽ có một ngày, chúng ta đều sẽ ra đi, đều sẽ không hẹn gặp lại. Đã biết như thế, hà cớ gì lại nỡ vì một vài lỗi lầm nhỏ mà tạo thành vết thương sâu hoắm? Hà cớ gì nỡ vì một quá khứ không thể trở lại được mà đắm chìm trong mối bi tình?
Gặp gỡ một người, chỉ cần khoảnh khắc. Yêu một người, luôn là cả một đời. Bèo nước gặp nhau rồi lập tức quay người không hẳn đã là sai lầm, khắc cốt ghi tâm yêu nhau đến thiên hoang địa lão, cũng chưa chắc là hoàn mỹ…”
-Trích Nếu Em An Lành, Đó Là Ngày Nắng – Bạch Lạc Mai (Lục Bích dịch)
Nhận xét
Đăng nhận xét