Ấm áp đến kỳ lạ
Khi trẻ, người ta mong vượt qua bên kia cánh cửa của chiếc lồng sắt kìm kẹp mình lại. Sau này, khi đã đi đủ, khi đã làm được đủ thứ, đời dạy người một lần nữa về việc mọi thứ vốn dĩ đều là cho và nhận. Làn gió bạn hít thở, cái tên bạn được cho, chặng đường bạn tự đi, mọi thứ đều ẩn chứa trong đó sự trao đổi công bằng. Làm người có trước có sau, có ơn có nợ, có thể vì nghĩa tình mà lấy thân báo đáp, cũng có thể vì thấy thế gian bất bình mà vung gươm dẹp loạn.
Sau cùng…
Người từng lưu lạc bốn phương, hoặc đã tự mình bươn trải để thấu hiểu thế nào là lạnh lẽo, sẽ trân trọng giá trị của thứ gọi là nhà. Nhà, có thể chẳng là gì, cũng có thể là nơi lưu giữ những ước mơ của một người trước khi chúng thành hình.
Ấm áp đến kỳ lạ
- Wick -
Nhận xét
Đăng nhận xét