Ông trời cô đơn

Ông Trời Cô Đơn
“Chợt nghe bên tai thì thầm, về thôi ai ơi đường dài…”

Tôi biết đến Hải Bột từ album Đường về, năm 2011. Khi đó, thông tin về một album “rất chất” cũng râm ran và khiến nhiều rockf an tò mò tìm nghe. Rồi VTV bài hát yêu thích tiếp tục thực hiện một chương trình giới thiệu dự án âm nhạc của Quái Vật Tí Hon. Nhưng ấn tượng ban đầu không có gì đặc biệt: đơn giản là một band alternative rock nữa thôi.

Đầu năm 2012, tôi đi du học. Khả năng thích nghi kém, học hành không tốt, tôi vật vã đếm từng ngày chờ hết hai năm. Chẳng nhớ khi đó vì sao Bột quay lại trong playlist của tôi, chỉ biết rằng đến tận lúc này, năm 2017, cảm giác ngồi tàu điện khi hoàng hôn, nghe Đường về và nhớ nhà vẫn hiện rõ như một bức tranh. Một bức tranh chỉ toàn màu đen và một chút hồng cam, nhưng chắc chắn nó rất đẹp. Chỉ là tôi chưa vẽ. Có lẽ vì tôi lười, vì tôi không đủ khả năng, hoặc có lẽ tự Đường về đã là bức tranh ấy.

Đầu năm 2014, tôi trở về Việt Nam. Nửa năm tiếp theo là một khoảng thời gian không mấy tốt đẹp. Có thời điểm tôi phải bỏ trốn để tĩnh tâm và nhìn lại mình. Giờ không còn nhớ hồi đó mình nghe Bột nhiều hay không, chỉ biết khi tâm đã tĩnh hơn, tôi nhìn thấy trọn vẹn mình trong nhạc của Bột. Ban đầu là trong câu chữ, “đời nhiều ô trống tình không vẹn mười”, “nước mắt không lau sạch câu chuyện ngày hôm qua”, “ta thương ta nhỏ bíe trong ánh mắt cuộc đời”. Rồi khi tâm càng tĩnh thì những câu chữ ấy càng mờ đi, chỉ còn âm nhạc, âm thanh của Bột. Mờ đi không vì chúng đang biến mất mà vì chúng đã trở thành câu chuyện của riêng tôi. Mỗi khi tìm đến Bột, tôi chỉ tìm âm thanh, giai điệu, cảm xúc và những bức tranh.

“Ta thương ta nhỏ bé trong ánh mắt cuộc đời…”
…Nếu số lần nghe nhạc của Bột là 10 vạn thì 8 vạn lần trong đó tôi nghe sau khoảng thời gian không mấy tốt đẹp kia. Có lẽ câu chuyện đó sẽ theo tôi cả đời, “nước mắt không lau sạch câu chuyện ngày hôm qua”. Mất cả năm 2014, câu chuyện không khá hơn chút nào dù bề ngoài có vẻ ổn thỏa. Tôi vẫn nghe nhạc Bột. Sau đó mọi chuyện thực sự khá hơn. Càng ngày càng khá hơn khi tôi chỉ còn nghĩ về âm nhạc của Bột. Càng ngày càng khá hơn khi tôi không còn suy ngẫm về thông điệp của câu chữ. Câu chuyện kia sẽ không bao giờ biến mất nhưng có lẽ lúc này tôi đã biết còn nhiều thứ khác đẹp đẽ, đáng quan tâm hơn. Lời bài hát vẫn luôn ở đó trong bài hát của Bột nhưng âm thanh, cảm xúc và bức tranh Bột mang lại đẹp hơn. Tôi không còn thấy mình phải thương mình hay thương ai đó trước ánh mắt cuộc đời nữa, còn nhiều thứ khác đáng tận hưởng hơn. Có lẽ vậy.

“Trời cũng cô đơn như mọi người…”
Tâm đã tĩnh, tôi làm những điều mình muốn làm. Chắc chắn có âm nhạc, và một chút vẽ vời nữa. Vẽ thì không phải là Bột. Tôi bắt đầu vẽ những gương mặt làm mình rung động. Có mối tình đơn phương thời cấp 3, có nhân vật nữ tôi yêu thích, thậm chí là vài cô gái tôi có ý cưa cẩm… Nhưng cũng có lúc tôi chán những vẻ đẹp đó và muốn tìm gì đó hơn thế. Thế là tôi thử vẽ Bột.

Vẽ không phải Bột nhưng nhạc thì chắc chắn là Bột. Đường về là bài đầu tiên tôi tập khi có quay lại với guitar. Rồi Ô trống, rồi Vợ ơi anh đã sai rồi, Vết Nhơ… Giờ chỉ còn Xa (vì quá khó) và Kẻ lạ mặt (vì quá ghét). Chính xác thì còn Những câu chuyện trên mái nhà, Dừng lại khởi đầu, Lũ bạn quạ đen. Tất nhiên chỉ là đệm hát linh tinh, tôi không giỏi vẽ tranh bằng nhạc như Bột…
Tôi vẫn chưa có vợ để nhận sai, hay nói như Bột thì tôi vẫn “ông trời cô đơn”. Nhưng có vẻ Bột nói đúng, cô đơn không đáng sợ…

“Cho tôi được ngắm nhìn lại điều ngọt ngào hôm qua…”
Tôi đã nghe nhạc Bột được 7 năm. Hầu hết chỉ quanh quẩn trong khoảng 15 bài. Không phải 5 album mà chỉ là không đến 20 bài hát. Tôi thực sự không nghĩ nhạc của Bột là hay nhất. Có lẽ đó chỉ là thứ âm nhạc hợp với cuộc đời tôi nhất. Cũng như tình yêu, tôi sẽ không bao giờ tìm được cô gái đẹp nhất, xuất sắc nhất, tôi chỉ có thể tìm được cô gái hợp với mình nhất.
#AiCũngMơ #HảiBột #1900 #Kenh14brothers #TôivàBộtFanContest

Nhận xét

Bài đăng phổ biến