Bông hồng Bulgaria

Hôm nay, đóa Hoa hồng xứ Bulgaria bước sang tuổi 37

Bạn có tin về một thế giới ảo diệu vô cùng, nơi mà đường phố được lát bằng kim cương và nhà cửa hết thảy bằng vàng. Ở đấy người ta phải làm việc quần quật liên tục suốt hai tuần lễ và chỉ có vẻn vẹn 352 ngày để nghỉ tết Nguyên Đán, các cô gái bận đồ trong suốt như pha lê và “làm thế nào để đàn ông lên đỉnh” là từ khóa phổ biến nhất trên trang tìm kiếm Elgoog.

Đó là thế giới ngược, các bạn ạ, tôi tin nó tồn tại vì tôi đã nhìn thấy Berbatov bước ra từ đó. Ở thế giới của mình, anh là một họa sỹ, đến với chúng ta, anh là một siêu cầu thủ.

– Đùa! Trong 4 năm chỉ được ra sân 108 lần và ghi được 48 bàn mà siêu siêu cái gì?
– Biết Clark Kent không?
– Biết!
– Mấy chục năm mặc quần sịp đỏ bên ngoài và chỉ xuất hiện trong mấy tập phim vẫn được gọi là Siêu Nhân đấy!
– Nhưng đó là vì anh ta làm được những điều mà không ai làm được.
– Thế ai làm được điều mà Berbatov đã làm?

Người ta bảo rằng Rabona là một trong những kỹ thuật xử lý bóng tinh diệu và khó nhất trong bóng đá, tôi lại cho rằng đó là tiếp bóng (first touch). Bạn có thể thu lại cái bĩu môi của mình trước khi nói “xì, tưởng gì, tiếp bóng là kỹ thuật cơ bản nhất mà”. Không nghi ngờ gì nữa, bạn đúng, nhưng thiếu, tiếp bóng là kỹ thuật cơ bản nhất nhưng nhờ đó mà chúng ta dễ dàng hơn trong việc phân loại trình độ xử lý bóng của các cầu thủ vì không phải ai cũng có thể thực hiện một cách hoàn hảo nếu không có đủ sự mẫn cảm và tinh tế.

Pirlo phất một đường bóng dài từ phần sân nhà lên phía trên, ai sẽ đón nhận nó? Rooney có thể làm điều đó, nếu không ai kèm anh ấy và xác định là bóng sẽ văng ra tầm 1m. Nani hay Ronaldo làm tốt hơn 1 chút với không gian hẹp hơn. Ronaldinho, Denis Bergkamp thì điêu luyện như những bậc thầy. Còn Berbatov thì sao?

Hãy cùng đến với trận giao tranh giữa Phồng Tôm và Trương Tam Phong. Phồng Tôm vận kình tay phải, tung ra một cú “nhất quyền đoạt mạng” với 10 thành công lực, cú đấm ấy tìm đến ngực trái của đối phương, nếu không có gì thay đổi Trương Tam Phong sẽ phải thổ huyết, nội tạng chấn động, kinh mạch đứt đoạn, chết. Nhưng Tam Phong liền thi triển thái cực quyền, hai tay không dụng lực, đón lấy quyền của Phòng Tôm, tiếp đó thân pháp, cước bộ di chuyển theo đối phương cho đến khi Tôm ra hết lực. Lúc này Tôm đã mất thế, không thể thu quyền lại, còn Trương Tam Phong có quá nhiều biến chiêu có thể sử dụng: cầm nã thủ để khóa Tôm lại hay giật mạnh Tôm về phía trước rồi phản đòn chẳng hạn.

Đó cũng là cách Berbatov tiếp bóng, bóng có nhanh, mạnh đến đâu thì anh cũng dùng chân mơn trớn cho đến khi nó nằm yên đưa đôi mắt long lanh gợi tình nhìn anh như muốn nói “đây, tấm thân trinh trắng của em đây, muốn tiều phu qua núi hay ông địa nhổ củ cải thì tùy anh”. Đó là cảnh giới thượng thừa, giống như sinh viên năm 4 úp một bát mỳ tôm vậy.

Tov ít khi ghi bàn, nhưng 1 khi anh có hứng làm chuyện đấy, anh tạo ra sự phi thường. Nhận bóng, đứng yên, bấm 1 cú nhẹ như lông hồng, bàn thắng. Đón bóng, vẩy chân má ngoài, bàn thắng. Có bóng gần khung thành, thủng thẳng đi bóng ra khỏi vòng cấm rồi xoay người chích bóng, bàn thắng. Có bàn thắng đó là 1 sự bùng nổ, bàn thắng đến từ 1 pha ngã bàn đèn nó như thể bạn được điểm 10 môn Văn ấy. Thế còn làm điều đó cả chục lần thì sao? Đừng tưởng tượng, bạn sẽ co giật trong khoái cảm đấy!

Aalborg, Champions League 08/09, ngã bàn đèn. Blackburn, Premier League 09/10, thêm một cú. Sunderland, Premier League 09/10, một cú nữa. West Ham, Premier League 10/11, lại một cú nữa. Liverpool, Premier League 10/11, vẫn chưa chán.

Ở một môi trường bóng đá mà tốc độ, thể lực và sự xông xáo được coi trọng bậc nhất. Berbatov vẫn sống trong thế giới ngược của mình. Anh là 1 gã lười đích thực, chẳng mấy khi phòng ngự, chẳng mấy khi tì đè tranh chấp, nhởn nhơ di chuyển 20km/h trên đường cao tốc. Nhưng anh bù lại bằng những pha xử lý mà người ta còn muốn chứng kiến hơn cả 1 bàn thắng. Bao nhiêu lần ngất lịm với những cú vung, vẩy, bấm, chích của anh với trái bóng, tôi đã không thể đếm hết.

Bạn đến nhà cô lớp trưởng mượn vở chép bài, tới nơi thì thấy nàng bận quần đùi nằm phơi mình trên sô pha, bạn nuốtt nước bọt vào tim. Thế đấy, có những người mà khi chứng kiến những điều họ làm, bạn mê đắm đến nỗi bạn quên mất mà thực ra là chẳng cần nữa những đòi hỏi ban đầu bạn dành cho họ. Quên mất Tov là 1 tiền đạo, chúng tôi chỉ cần thấy Tov phiêu hốt và mẫn tiệp trên sân, nhưng Fergie tỉnh táo, Fergie cần một cỗ máy săn bàn thực thụ, ông ấy đưa cho anh tập giấy nhám và nói nhỏ “có vẻ ghế dự bị chưa được bóng lắm”.

Dù thế, đó không phải lý do mà một thời chúng tôi gào thét đòi cho Tov đá hộ công, chỉ đơn giản đó là nơi tuyệt vời dành cho anh, nơi anh sẽ tung ra những đường chuyền vượt qua cả sự thông minh, người thông minh cần suy nghĩ, Tov thì không. Thế mà Fergie bỏ qua tất cả, ông ấy không có vấn đề về tai, mà bởi vì chúng tôi ở mãi tận Việt Nam, lại không biết số điện thoại. Tov ra đi như một điều vốn dĩ, anh không thuộc về thế giới bóng đá này, anh đến từ một nơi tuyệt vời hơn.

Bạn tôi muốn tôi viết về những tranh cãi xung quanh anh, nhưng để làm gì? Anh đến đây để dạo chơi, anh dạo chơi trên sân cỏ và chắc rằng anh cũng sẽ làm điều tương tự với những ý kiến hơn thua của người đời. Mọi thứ nhẹ tênh như một pha tiếp bóng.

Có một điều tôi chưa nói với các bạn, ở thế giới ngược, những họa sỹ không vẽ tranh trên giấy, họ vẽ trên một khung hình rộng lớn hơn, đó là 1 sân bóng. Tov vẫn là họa sỹ đấy thôi.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến