Không có gì quá nặng, nếu mình chịu đặt nó xuống,

Không có gì quá nặng, nếu mình chịu đặt nó xuống, nhiều lúc anh em không khổ vì thiếu ăn thiếu mặc, mà lại rất khổ vì không được tôn trọng, cái ‘danh’ phận nó nặng lắm, nên không phải tự nhiên mà nhân sinh lại khổ đau triền miên. nó nghịch lý thế này, ở đời, ai mà không muốn thành danh, rồi ai mà không muốn chứng minh “mình là ai”, rồi mình đang hiên ngang và đặc biệt thế nào giữa cuộc đời này, nhưng khổ nổi, càng muốn chứng minh mình là ai, càng khao khát được mọi người tôn trọng đến chừng nào, thì cái gánh nặng trên vai cũng tăng tiến đến chừng đấy. tôi nói điều này, có thể đi ngược lại với niềm tin và lý tưởng đang có của anh em, nhưng vẫn mong anh em hoan hỷ bỏ qua nếu thấy không phù hợp. anh em biết nhu cầu số 1 của con người ở đời này là gì không? đó là “mưu cầu hạnh phúc”, và nó là quyền tự do của mỗi người, mưu cầu hạnh phúc cho chính mình… nhưng anh em có biết, nguyên nhân hàng đầu và cốt lõi nhất dẫn đến tất cả khổ đau đang có mặt ở game đời này là gì không? cũng là “mưu cầu hạnh phúc”. càng truy tầm hạnh phúc chừng nào thì khổ đau càng bủa vây chừng đấy, nó diễn ra ngấm ngầm và vi tế, cho nên, càng mưu cầu giải thoát để có hạnh phúc bình an luôn có mãi bên mình thì lại càng kẹt cứng trong phiền não. nó ngược đời, vì ai mà không muốn hạnh phúc, muốn hạnh phúc để thoải mái, yên ổn và hưởng thụ, ai mà khước từ cho được. nhưng đâu ngờ, chính cái chỗ đó, lại là nơi phát sinh ra đủ mọi khổ đau trên đời. Mẫu thân tôi ngày trước cứ dặn tôi, làm gì cũng chịu khó tích luỹ tài sản, dư ra thì đầu tư nhà cửa thì cuộc sống thoải mái hơn. MT dạy không sai, tích luỹ và biết lo xa thì tốt chứ, nhưng anh em có biết nếu tất cả chúng ta đều tích luỹ và để dành HƠN cái mình cần thì chuyện gì sẽ xảy ra không? đơn cử, tôi qua mỹ được 6 năm rồi, cũng xem là dân nhập cư bắt đầu lập nghiệp lại ở quốc gia mới. Khu tôi ở, nhà phố 4 phòng trung bình hiện tại từ 1tr đến 1,4tr đô, rồi làm gì có nhiêu đó tiền mua nhà… mà nguyên nhân hàng đầu dẫn đến nhà cửa đắt đỏ và khang hiếm đến vậy… là do các thế hệ trước, hoặc qua mỹ tầm 15-20 năm trước, ai cũng thủ cho mình 1 căn để ở và 1-3 căn khác cho thuê. chuyện người ta tích luỹ và đầu tư thì không sai nhưng cái thực trạng là… khu đó có 10,000 căn nhà phân phối đều cho 10,000 gia đình. Nhưng nếu có 1 gia đình thủ hơn 5 căn thì có ít nhất 4 gia đình phải đi thuê. nó tương tự, tự nhiên đang cung cấp 100 củ cà rốt mỗi ngày cho 100 con thỏ, giờ tự nhiên 1 con thủ 10 củ một ngày thì tự nhiên có kha khá con phải nhịn đói hoặc đánh nhau tưng bừng để giành đồ ăn còn lại. nôm na để anh em nắm, khi mình tích luỹ hơn cái mình cần, thì tự động xã hội và cuộc chơi sẽ khắc nghiệt lên rất nhiều, đôi lúc chúng ta vô tình nhân danh động cơ “mưu cầu hạnh phúc” để tham lam nhiều hơn những gì chúng ta thực sự cần. cầm nhiều quá thì nặng rồi, cầm dư quá thì vô tình mình đẩy cuộc chơi chung trở nên khó hơn, nhưng mà không cầm dư thì lúc thời khó, ai lo cho mình, anh em thấy éo le không, nó cũng từng là mâu thuẫn rất lớn trong tôi, vì cơ bản nếu hạnh phúc của tôi được xây dựng trên khổ đau của người khác thì cái hạnh phúc đó sao thấy lấn cấn quá. nhưng có một sự thật anh em phải chấp nhận từ từ… đấy là mọi thứ đang diễn ra, đều là trật tự và luật chơi của cái cõi ta bà này, mạnh ăn yếu thua, cá lớn ăn cá bé, con to đè con nhỏ. Khó tránh. nên để sống đàng hoàng tử tế, sống biết đủ, không giành phần người khác, nó cực khó ở cõi này. vì đâu phải ai cũng biết điều! cõi này là cõi khắc nghiệt, nó luôn thử thách xem ai bước ra được nó với một tâm hồn trong sáng, thuần khiết và thiện lương được hay không… Hay là bị vấy bẩn nặng nề hơn trong tham lam vô độ. Cheers Bác 7B —— Hình của Bijan

Nhận xét

Bài đăng phổ biến