Mưa trong cuộc đời

Hà Nội. 10.11.... Trực bão HẢI YẾN...
****
Tuần này cô bạn ngồi cùng năm lớp 11 của tôi làm đám cưới. Đêm nọ, đang ngồi ghi ghi chép chép thì con bé điện... Đầu tiên cứ úp úp mở mở hỏi mình hôm đấy có rảnh k? Sau đó ậm à ậm ừ... Biết ngay, " sắp cưới đúng k? Mới chia tay thằng bạn trai cũ mà đã cưới. Máu nhỉ ^^"
... Bla bla, con bé còn kể đi xem nó phải cưới 2 lần... Mình đang vội thì chớ, ... đã bảo là biết 91 k đẹp tuổi rồi, vài hôm trước e gái mình cưới cũng thế.... mà nó vẫn cố nói cho bằng được...chết haiz...
***
Tự nhiên lại nghĩ vu vơ đến vợ mình sau nài ... Có lẽ, lớn rồi... Xuất hiện sự thay đổi về tính cách rồi ... Các anh nói k sai, càng lớn thì mình càng xây dựng được hình mẫu về người vợ hợp với mình:
... 1 cô bé "nói ít 1 chút, hiều lành thôi, không cần quá lãng mạn đa sầu đa cảm đâu... Mệt mỏi lắm...
...à, cũng chẳng cần quá thông minh đâu, cái gì k biết để mình làm, thế đi cho nó ra dáng 1 ng đàn ông...
Cô bé đó có lẽ cũng xuất hiện rồi đấy, nhưng tôi chưa có một chút tình cảm nào, có lẽ còn cần 1 khoảng time khá dài nữa
... Tết năm nay có gặp trụ trì tôi cũng đã khác năm ngoái rồi, bình tâm đón nhận sự vô thường mà cuộc sống ban tặng, cứ thế này có phải thoải mái không?
... Nhiệt huyết thanh xuân vẫn cứ dành cho công việc, tranh thủ khai thác nốt tiềm năng bộ não khi ta chưa đi qua tuổi 25, time rảnh rỗi lang thang chụp ảnh dạo, rồi thì coffe nài, chém gió cùng ae nài, tập đàn nài... Đủ thứ làm mình thoải mái... Cứ như mấy anh đồng nghiệp chuyển từ sài gòn ra lại hay, vô lo vô nghĩ, hết giờ làm lại đi tập đàn, du lịch ảnh ọt...vui chứ , làm việc cùng mấy ổng nhiễm rồi...haiz...^^
...
... Thật ra nếu theo lời sấm của trụ trì thì vợ mình cũng khá đẹp, nếu thế thì sẽ phải là một cô bé thuần chất VN mất, da trắng,tóc đen, mặt đầy đặn...èo ... Khiếp quá :v...
*****
Dần dần khi bước chân qua những ngày tháng bồng bột của tuổi trẻ, ai cũng sẽ thay đổi thôi... Chả phải sống với cái vỏ bọc nào hết, sống thật là con người.của mình lúc này ... Cảm thấy vui vẻ dần lên, và lời nói của mình đang càng ngày càng có trọng lượng ...
... Những cơn mưa rào vội vã của mùa hè có lãng mạn thật đấy, nhưng chỉ làm chúng ta thêm lạnh lẽo... Cơn mưa đấy làm tuổi xuân của tôi thêm sự lãng mạn nhưng cũng đầy giông tố, nếu được nhìn lại, đây không giống với cơn mưa mà tôi mong đợi ... Cơn mưa mang những nguời bạn của tôi ra đi, cơn mưa mang theo những sự chỉ trích cho bản thân tôi( một thằng chả bao h để tâm vào những chuyện thị phi)..., nó cuốn trôi mất luôn hình ảnh của cô bé xử nữ mà tôi đang giúp đỡ...
... Đủ rồi, bây giờ những cơn gió man mát của sớm mùa thu, cùng với những tia nắng không quá gay gắp mới là điều cần cho tôi lúc nài ...
****
Có lẽ mình đã ngộ nhận con đường tốt nhất mà chủ trì nói... thật ra, con đường tốt nhất là con đường mình đang bước đi ...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến