Susukem sent Anhtele ...

Susukem sent Anhtele ...




Định post cái này sang wall nhà c nhưng mà ko set private được nên post vào đây.

Tại thi thoảng đang nói với c xong có vài việc khác chen ngang nên t cũng thấy tội lỗi lắm. Nhất là lúc nào mà c chuẩn bị share cái gì ấy. Dạo này bị phũ nhiều nên hành động phũ với người khác là rất ko nên, nên t viết cho bớt ăn năn vụ lúc nãy có chót làm tụt tí cảm xúc của c…

Thông tin có được dựa trên quan sát, hóng, talk với c theo kiểu luôn luôn lắng nghe còn lâu lâu mới hiểu.

C, là một người rất perfect, có đi theo chủ nghĩa perfecnism ko thì ko biết, outside rất sure và inside thì cũng rất ổn, kiến thức và hiểu biết cũng thuộc hàng cao thủ đầu có mủ đấy. Social knowledge ấy, toàn biết những thứ kiểu như triết lý phật giáo, nhân tướng học, số má học (bóng bẩy gọi là tử vi) - những cái này tớ ko biết nên t thấy nó rất là cao siêu, cũng rất đáng ngưỡng mộ. Cho nên, c cho cảm giác giống như trong đầu lúc nào cũng phải có cả chục tầng suy nghĩ, nói cái gì ra cũng thấy hình như phải có thêm vài 3 cái hàm ý sâu xa đi kèm. Anw, chả sao cả, vẫn giao tiếp bình thường và vẫn truyền đạt đúng ý cho người khác hiểu là được rồi, còn thì cái gì thuộc về suy nghĩ thì nó là suy nghĩ của mình mà, cho nên mình mình hiểu là được rồi.

Về cuộc sống của c thì cũng đa dạng và phong phú lắm. Đa dạng như nào và phong phú ra sao thì chỉ có chúa và c mới biết còn t thì t thấy thích một cái là c có thứ để enjoy cs. Chắc trong cs cũng trải qua nhiều chuyện thăng trầm, nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau (đương nhiên) nhưng mà phản ánh qua lăng kính máy ảnh chỉ toàn thấy buồn mà chả thấy vui bao giờ, ko thì cũng là trung lập. Tự dưng cảm thấy con người lúc nào cũng chất chứa vài tảng u uất trong lòng (thôi gọi là suy tư cho nó nhẹ nhàng). C có đi xa hay đi gần, có chụp ở HN hay ở chỗ nào khác thì lúc nào xem ảnh cũng thấy nó phảng phất cái gì đấy… chả thấy vui tươi gì cả. Giống như kiểu đi 1 nơi, trải nghiệm 1 kiểu, cảm nhận theo 1 cách, lọc lại và biến nó thành 1 cái khác ấy. Không phủ nhận có nhiều thời điểm đúng là c có nhiều chuyện buồn thật, căn bản t biết vì sao c buồn (^^ :D), to, nhỏ, lớn, bé là biết cả đấy ;)) uh thì buồn. Nhưng nhìn chung là cs có nhiều niềm vui, nhiều thứ để enjoy và khám phá. Thế nên có cái băn khoăn nho nhỏ là sao không lựa chọn show ra những cái sáng sủa mà cứ chọn những cái tan phai, u…ám mà show thế??? Tiện thể hỏi luôn sao lúc nãy buồn?

Người ta gặp nhau hàng ngày, nói chuyện với nhau chan chát còn chưa chắc đã hiểu và đánh giá đúng nữa là chả gặp, chả nói chuyện, chỉ qua vài dòng xì-ta-tút mà chả biết có phải là đúng suy nghĩ hay tâm trạng ko mà đánh giá thì kể cũng phiến diện lắm nên đoạn trên mà đọc xong thấy những gì tớ tả ko phải là c thì thôi nhé :D. Tớ bị cái bệnh tiểu tiết hóa mà đang trên đường nỗ lực tổng quát hóa nó lên chưa được, đọc xong có khó hiểu thì cũng cố mà hiểu nhé!

Nhân tiện vụ talk, sẵn tiện đào mộ, cái thắc mắc vì sao t quen c hỏi từ hồi tận thế hình như vẫn chưa bao giờ được giải đáp. Tại sao t quen c? Quen như nào? Cũng có nhiều người quen, biết cơ mà chả bao giờ nc, sao lại nc với c nhỉ? mà hình như cũng ko nói gì nhiều mà? ờ xong c là người như nào? ờ sao tự nhiên thấy t chả biết gì về c nhỉ? … trả lời hay ko là tùy vì thì thoảng đầu óc t sẽ có vài câu hỏi kiểu này, phải hỏi luôn, ko để trong đầu là sẽ hoặc quên mất hoặc sẽ bị ám ảnh. chẹp chẹp…

Nhận xét

Bài đăng phổ biến