No thing...

Vô tình đọc được trên mạng. Hình như bạn nài cũng nghe bài " mưa trong cuộc đời"
---
Nếu được lựa chọn, tôi sẽ nói trong 22 năm được sống trên đời, 2013 là khoảng thời gian mang lại nhiều bất ngờ và niềm vui nhất, nhưng nó cũng mang đến những trải nghiệm và bi ai khiến tôi đau đớn nhất….
———
"Từ lâu anh luôn mong đợi
Bàn tay nào ngừng cơn mưa
Và mây đen như vô hình
Còn lấp che tia nắng ấm
Hãy cố giữ trong tim
những ánh sáng hy vọng
Với tiếng hát ấy xua tan đêm dài
Mưa trong cuộc đời.
Thời gian mang theo kỷ niệm
Bão tố vây quanh trong cơn mưa
Đời ta trôi về bến bờ
Những ước mơ như sóng vỗ
Hãy cố giữ trong tim
những ánh sáng hy vọng
Với tiếng hát ấy xua tan đêm dài
Mưa trong cuộc đời.
Từ lâu anh luôn mong đợi
Cùng nhau ta ngừng cơn mưa
Cười vang trên bờ môi
Bình minh muôn tia nắng ấm
Hãy cố giữ trong tim
những ánh sáng hy vọng
Với tiếng hát ấy xua tan đêm dài
Mưa trong cuộc đời.”
Cuối cùng thì lòng yêu thương cuộc sống cũng không giữ lại đời người. Cuối cùng thì tình yêu không giữ được người mình yêu….Sự cố gắng của tôi không thể khiến thay đổi lời sấm của trụ trì, không thể khiến cơn mưa trong anh thôi mang ám ảnh…. Tôi cuối cùng không là Mưa trong cuộc đời của anh…..Tôi chỉ là một cơn mưa rào mùa hạ, mang đến sự lãng mạn mộng mơ nhưng đầy giông tố ….xé tan trái tim thiên thần, khiến anh vô định trước tương lai và tái sinh trong một kiếp sống khác….
Mùa hạ và những cơn mưa dai dẳng mang đi mất năm tháng thanh xuân cuối cùng còn sót lại của tôi cùng mộng tưởng về tình yêu viễn ước….. Thực tế khắc nghiệt cùng những bon chen đời thường khiến tôi dần đánh mất ‘Cái tôi thủa ngây thơ’ - cái tôi nhiệt huyết và nguyện bất chấp tất cả, hy sinh tất cả, nỗ lực hết mình vì tình yêu - cảm nhận được sâu sắc hơi thở ấy tàn lụi và dần trôi qua kẽ tay những không biết sao để níu giữ….Tôi bây giờ ư, một con ốc thu mình trong cái vỏ bọc an toàn, bình yên đến mức đôi khi vô vị, nhưng không còn đủ dũng cảm phá vỡ định mệnh vô hình thêm một lần nào nữa….
Tôi và anh bây giờ đều không còn là cô gái chàng trai của mùa hạ ấy. Hai tâm hồn dù đồng điệu cũng chỉ là ảo ảnh từ thế giới song song…Trái tim dù lỗi nhịp, dù khẽ buốt nhói khi nhìn ngắm nhau qua những bức hình và trang viết cũng đâu thể thay đổi được sự thật, chúng tôi trong nhau là phần ký ức nên quên nếu muốn đón nhận hạnh phúc thực sự trên con đường hai ngả….
Hạ qua thu đến….thời gian nào không xoá mờ vết thương và nguôi ngoai kỷ niệm. Tôi và anh giờ đều đã có một người mà bản thân muốn chăm sóc và chở che, muốn mang đến cho họ hơi ấm trong ngày đông giá lạnh….Tôi và anh đều dần định hình được một nửa của mình, sân ga cuối mình cần dừng lại….
………..
Ngủ ngoan nhé, giấc mộng chưa thành hình…
Ngủ ngoan nhé, trái tim ngây thơ dại khờ lỡ đánh rơi…
Vì cuộc đời vô thường lắm, chẳng ai biết ngày sau sẽ ra sao, nên hãy trân quý những giây phút bình yên và yêu thương nhiều hơn những người luôn ở bên và quan tâm chăm sóc em. Tôi mong em luôn vui và hạnh phúc thực sự , December Smile, vì nụ cười em là nắng ấm cho biết bao người….
———-
Tình yêu cùng bao trái ngang cũng đã gây một vết rạn lớn giữa tôi và gia đình. Lịch sử lặp lại, cả thế giới quay lưng. Cái cảm giác cô đơn cùng cực khi gia đình không còn là bến đỗ bình yên, không còn là nơi tin cậy nhất đến giờ nghĩ lại vẫn không khỏi khiến tôi đau xót….May mắn rằng, khi mọi chuyện dần lùi vào quá khứ, tình cảm của tôi với những người thân được hàn gắn. Bố mẹ trước sau vẫn luôn là người bao dung trước mọi lầm lỗi và yêu thương tôi vô điều kiện…
Cảm ơn vì đã luôn ôm con vào lòng, khóc cùng nỗi đau và vui cùng hạnh phúc của con, bố mẹ….Con là người không quen thể hiện tình cảm và suy nghĩ thực ra ngoài, nhưng con luôn muốn bố mẹ biết, con yêu và thương gia đình của mình nhiều lắm!.
———-
2013 cũng là thời gian tôi đón nhận cú ngã đầu tiên trong sự nghiệp. Đánh mất cả tình yêu và công việc trong cùng một tuần, một đón giáng mạnh vào tinh thần và sự phấn đấu cá nhân. Công việc mang đến cho tôi những người bạn mới, có người khiến tôi yêu quý và tin tưởng đến rút ruột gan tâm sự, những cũng có người khiến tôi phải bắn mũi tên tẩm độc của Nhân Mã để đòi lại quyền lợi chính đáng và chứng minh tôi không phải một con nhỏ dễ bắt nạt….
Không cần quá để tâm điều tôi đã làm đúng hay sai, điều tích cực còn lại là, tôi thu được bài học đắt giá về quản lý và tính kỷ luật, nhận ra giới hạn của bản thân và đánh thức một phần con người khác trong mình….Hai nhân cách, hai tư tưởng sống, khác biệt nhưng bổ sung, sẽ cùng song hành và giúp tôi tự tin, chín chắn hơn. Dù than vãn, kêu ca hay chán nản đến mức nào đi nữa, tôi vẫn biết bản thân cần đứng dậy và đi tiếp. Bắt đầu công việc mới, tư tưởng mới, hành trình mới….
———-
‘Tomorrow, is the first blank page of a 365 page book. Write a good one.’

Nhận xét

Bài đăng phổ biến