Mùa hè
OChẳng bao giờ có thể ngồi và thỏa hiệp với mùa hè như thời còn cắp sách đến trường. Ngày đó, ta cũng nào đâu có yêu mùa hè. Chỉ là tự ru ngủ bản thân rằng sẽ được tạm cất sách vở 3 tháng. Nghịch ngợm đủ trò và lang thang khắp nẻo dù người có đen xì như hòn than. Âu cũng là một cuộc trao đổi, chứ chẳng phải yêu thương nhung nhớ gì. Quả là điều gì được tạo nên từ một mối quan hệ cho - nhận thì sẽ khó bền. Hết thời đi học, cặp sách quăng một góc là ta cũng chia tay mùa hè. Chả lưu luyến gì. Cũng không có nổi một giọt nước mắt thương tiếc (dù chỉ cho ký ức long lanh hơn). Mùa thu hình như đã chết từ lâu lắm, hoặc đã bị mùa hè kia lấn át, hay thậm tệ hơn là mua chuộc nên những tháng ngày mùa thu tươi đẹp, mát dịu giờ chỉ còn đếm trên đầu ngón tay. Quanh năm, suốt tháng, nơi đây chỉ có nắng, ẩm, mưa... Khiến cho bản thân từ một người vui vẻ, dễ tính, hay cười... trở thành cau có, nóng tính và hay gắt. Thế mới biết khi hậu và mùa cũng có thể thay đổi con người một cách nhanh đến chóng mặt, không gì đơn giản và dễ dàng hơn. Muốn lượn lờ hóng gió: Nắng. Thích ra đường ngồi quán cafe vỉa hè: Nắng. Thèm đi ăn bánh giò, nước dừa, cháo: Nắng. Lang thang rồi mua cho mình những đóa loa kèn hay hồng vàng thật to: Nắng. Nắng khiến con người ngại cả yêu thương, khan hiếm với nhau cả một nụ cười, tiết kiệm với nhau một đôi câu dịu dàng, khắt khe với nhau một chút thời gian gặp mặt. Nhưng lại hào phóng ban tặng nhau cáu, gắt, bực bội, thậm chí là cãi vã... Lan man nãy giờ cũng chỉ vì quá chán ghét cái thời tiết này và quá muốn được lang thang hóng gió, ăn những món mình thích, mua loài hoa mình yêu, ngồi quán mình muốn, đi với người mình cần.
Bình Nguyên,
Nhận xét
Đăng nhận xét