Pirlo
Tôi là người rất dễ rung động trước những cảnh thiên nhiên đẹp theo kiểu gợi lại một ngày xưa đã mất.
Tôi nhớ mình đã ngẩn ra như thế nào khi lần đầu tiên thấy bức tranh “Mùa thu vàng” của danh họa Levitan, cùng với đó là cảm giác không rời mắt khỏi những bức ảnh chụp làng quê xứ Toscana, nước Ý. Còn trong bóng đá tôi hay kiếm tìm những nét đẹp cũ kỹ. Nhưng bóng đá hiện đại thì nét xa xưa cứ vội vã trôi mất, để lại những vẻ đẹp hoài cổ lang thang. Andrea Pirlo là một người đàn ông lang thang như vậy. Bóng đá của anh lãng mạn, hào hoa và chậm rãi của một thời đã qua. Anh đẹp, rất đẹp, cái đẹp của anh mang cái hồn của nước Ý, với những đường bóng vẽ lên như cành cọ. Và tính cách anh trầm lặng mà uy nghi như một bố già trong tác phẩm của Mario Puzzo. Pirlo mang cái hồn lớn nhất của nước Ý trong chính thứ bóng đá anh mang. Sự lãng mạn đi cùng chất chiến binh lạnh lùng. Đó mới là bóng đá Ý. Không phải là thứ bóng đá dễ bị tổn thương như Roberto Baggio, cũng không phải băm trợn như Materazzi, hay Gatusso. Pirlo là sự hòa quyện của những cá thể đối lập để có thể khóc khi Grosso chạy đà và đá panenka trong loạt đấu súng. Anh đá bóng như một người đàn ông chuẩn mực đang yêu, bằng trái tim nóng và một cái đầu lạnh. Chất Ý ấy, không khó hiểu khi anh đưa Italia giành chức vô địch sau 24 năm chờ đợi, và vẫn bước đi trên con đường chinh phục những chiến quả khác, bất chấp tuổi tác. Cái đẹp đi cùng cái lạnh, thế giới bóng đá bây giờ, sau này, khó tìm ai được như anh.
Chúc mừng sinh nhật anh, Pirlo !
- Dũng Phan -
Nhận xét
Đăng nhận xét