Câu chuyện của tuổi trưởng thành
Câu chuyện của tuổi trưởng thành
Những buổi chiều mùa xuân ở châu Âu thật đẹp, bầu trời xanh ngắt, ánh nắng như một tấm thảm vàng óng phủ đầy thành phố, nhưng không gay gắt và tạo cảm giác khó chịu. Đi kèm với hơi ấm dịu nhẹ của nắng là gió lạnh. Tôi thường muốn đi ra bờ sông ngồi đọc sách khi hoàng hôn xuống. Ý muốn đó rất mãnh liệt, tôi tiếc cái không khí vừa ấm áp lại vừa se se lạnh đó, và cái không gian cạnh bờ sông yên bình, nơi người ta đi dạo hoặc chạy bộ, tôi tiếc nếu tôi về thẳng nhà. Đôi khi tôi làm theo ý muốn của mình, đôi khi không, tôi về nhà và rồi cơ thể muốn nằm xuống sau một ngày làm việc mệt mỏi, tôi ngủ vùi cho đến khi tối mịt.
Đấy là chỉ một ý định mong muốn thực hiện trong một ngày, còn những mong muốn lớn lao hơn, dành cho cuộc đời ta, liệu nó có rõ ràng, có dễ dàng như vậy? Tôi vẫn hay nhận được câu hỏi của các bạn rằng: “Khi không biết mình muốn gì thì phải làm sao đây anh”? Nếu đó chỉ là như tôi ở trên, làm việc xong và chẳng biết mình muốn gì, tôi sẽ đơn giản là về nhà, chuẩn bị bữa tối hoặc thậm chí là lăn ra ngủ. Nhưng nếu tôi không biết tôi muốn làm gì cho đời mình, liệu tôi có lại để thời gian trôi bằng những giấc ngủ vùi. Câu hỏi này cũng không khác gì câu hỏi “Chúng ta sống để làm gì?” mà bạn nào đó đã hỏi tôi. Nhưng ở đây, nó cụ thể hơn, nói một cách duy lý thì đó là chí hướng của một người sống trong một đời, còn nói một cách duy cảm thì đó là đam mê, là cái mình theo đuổi.
Tôi có sở thích rất cụ thể khi tôi mới bước vào giảng đường đại học, tuổi 18-19 tuyệt đẹp của mình. Tôi thích rock, tôi thích đi uống cafe và ngồi suy nghĩ miên man về cuộc đời, đôi khi tôi thích làm thơ, tôi dùng 360 độ để chia sẻ sở thích viết lách của mình, tôi thích đọc sách, xem phim. Nhưng đấy là sở thích, là những thứ ta làm cho ngày trôi đi, tháng trôi qua, ta làm cho tâm hồn ta trở nên đầy đặn mà thôi. Đấy không phải là điều tôi muốn vào lúc đó để định hướng mình. Tôi không thể chơi nhạc cụ, không thể hát, tôi không có khả năng mở quán cafe và trở thành ông chủ nghèo, tôi cũng không muốn trở thành một anh chàng thi sĩ, kiếm sống bằng những vần thơ tủn mủn của mình. Tôi không biết làm gì, suốt cả 5 năm đại học, tôi đã chỉ loanh quanh với những sở thích của mình, tôi làm điều tôi muốn cho hiện tại, chứ không hề để ý đến tương lai, những sở thích đó, nó không phải là một dự định lâu dài và rõ ràng. Nên mỗi khi, bạn gái tôi bảo tôi rằng, em muốn được như anh, biết mình muốn làm gì thì tốt. Tôi chỉ biết im lặng, thực ra tôi đâu biết mình muốn gì. Tôi chỉ cố học cho xong đại học, trường mà bố mẹ chọn, có tấm bằng, rồi đi làm, dung dưỡng qua ngày những thú vui thường nhật.
Quả thực tôi đã không biết mình muốn gì. Thậm chí cho đến khi đi Pháp, tôi cũng chưa biết mình muốn gì. Tôi chỉ thấy cuộc sống nhàm chán, công việc nhàm chán, và tôi tìm cách đi du học, nhằm thoả mãn cái nhu cầu được ngắm nhìn thế giới hơn là để bổ sung kiến thức chuyên môn cho mình. Tôi đã chán ngấy ngành học của mình. Những buổi sáng dậy đi học trong trời tuyết là một cực hình mà tôi không bao giờ muốn trải qua lần nữa. Tôi không biết mình muốn gì. Cuộc sống của tôi cứ vậy. Những thú vui thường nhật, tôi đi chụp ảnh, tôi viết lách, tôi xem phim. Nhiều người nhìn vào và ngưỡng mộ tôi vì tôi có sở thích riêng và rất chăm chỉ với sở thích của mình, nhưng họ đâu biết, những sở thích đó chỉ là cách tôi muốn hoà tan cái nhàm chán mà tôi đang có với công việc của mình, không hơn không kém. Cho đến một ngày, nghe giống như tiểu thuyết, khi nhân vật đi đến đoạn kịch tính mà nhà văn dành cho mình. Tôi nhận ra tôi muốn trở thành gì, muốn làm gì. Nó chẳng liên quan chút gì đến chuyên ngành tôi học, nếu không muốn nói là trái ngược. Nhưng nó lại là điều tôi muốn, tôi nhận ra tôi muốn làm gì cho đời mình, rõ ràng, quyết đoán và đôi chút sợ hãi. Tôi bỏ hoàn toàn việc chau dồi kiến thức cho ngành tôi đã mất 5 năm học đại học, và 2 năm học ở Pháp. Tôi chỉ cố học cho xong, rồi đi làm kiếm tiền sống. Điều tôi muốn mạnh mẽ đến như thể tôi đã lang thang trong sa mạc suốt bao nhiều ngày tháng cho đến khi gặp được một ốc đảo xanh ngắt có một cái hồ lớn nơi tôi tìm thấy lại sự sống cho mình. Và tôi nhảy xuống hồ, không sợ hãi. Tôi đi theo điều mình muốn.
Tôi kể câu chuyện của những năm tháng tôi trải qua, cho đến khi tôi thực sự biết mình muốn gì và tôi quyết chí đi theo con đường tôi đã chọn để muốn nói với em rằng, em đừng lo lắng nếu em chưa biết mình muốn gì. Thay vì lo lắng, em hãy nghe theo lời bố mẹ em định hướng, họ áp đặt nhưng họ không bao giờ sai. Học lấy một cái ngành gì đó để kiếm tiền sống. Và song song với đó, em hãy tự khám phá bản thân để hiểu mình có khả năng gì, và biến khả năng đó thành mong muốn và là một chí hướng để em đi theo. Để khám phá bản thân không gì hơn là tiếp tục trau dồi tư duy cũng như cách cảm nhận vẻ đẹp cuộc sống bằng sách vở, bằng sự quan sát cuộc sống hằng ngày, bằng một sự mở lòng đến mọi thứ xung quanh. “Tôi quan sát nghĩa là tôi tồn tại”. Khi cuộc sống xung quanh trở nên có ý nghĩa, và đong đầy tình yêu trong em, em sẽ hiểu mình hơn và tìm được con đường đi cho mình. Có thể e sẽ trở thành một tình nguyện viên làm đẹp cuộc sống, trở thành nhà văn, trở thành bác sĩ giúp người khác, hay trở thành một thi sĩ, tuỳ thuộc vào cách em cảm nhận cuộc sống này, và cũng chẳng có gì là không hay nếu e là một kĩ sư xây dựng, kĩ sư điện… Đừng hỏi em không biết em muốn gì, mà hãy làm tốt cái việc em đang làm, rồi một ngày em sẽ biết mình muốn gì. Còn nếu em buông xuôi vì chán nản, em sẽ mất hết, mất cả ý chí, và chỉ trở thành một kẻ tự ti mà thôi.
Em à, đến một ngày khi em đã biết mình muốn gì. Tôi muốn đặt câu hỏi này với em: “Nếu biết mình muốn gì, liệu em có dám bất chấp tất cả làm điều mình muốn không?” Hãy tự hỏi mình câu hỏi đấy thay vì tự hỏi mình muốn gì, vì nó mới thực sự quan trọng. Không phải ai cũng dám bất chấp tất cả để đi theo điều mình muốn. Vì ta sẽ sợ ta không muốn nữa, ta sợ ta thất bại, ta sợ gia đình phản đối, ta sợ xã hội sẽ không chấp nhận và hơn tất cả, ta sợ ta không chiến thắng được bản thân mình để vượt qua mọi trở ngại khác. Ta phải vượt qua cả tỉ nỗi sợ hãi để đi theo đam mê của mình. Tôi đã vậy, có những lúc, giữa đêm vắng tôi nằm khóc như đứa trẻ vì sợ hãi con đường mình chọn. Nhưng tôi đã quyết định, mặc cho cuộc đời này sẽ đánh gục tôi hay tiếp sức cho tôi, tôi muốn và tôi sẽ đi theo.
Tôi muốn viết cho tất cả những ai còn đang không biết mình đang muốn gì, hay đang trăn trở việc có nên đi theo điều mình mong muốn hay không, nhưng thực ra tôi cũng viết cho bản thân mình, cổ vũ chính mình. Tôi muốn mình khi muốn ra bờ sông ngồi đọc sách, tôi sẽ ra đó, chứ không nghĩ đến chiếc giường đang níu kéo mình, hay internet đang kêu gọi tôi. Chúng ta phải không được thoả hiệp với bản thân mình từ cái nhỏ nhất, thì ta mới hòng có cơ hội chiến thắng chính bản thân mình, nỗi sợ hãi của mình.
PS: ảnh minh hoạ là nhân vật trong phim Inside Llewyn Davis, một nhân vật phải vật lộn với đời để có thể sống được bằng đam mê ca hát của mình.
- Tuấn lalarme -
Những buổi chiều mùa xuân ở châu Âu thật đẹp, bầu trời xanh ngắt, ánh nắng như một tấm thảm vàng óng phủ đầy thành phố, nhưng không gay gắt và tạo cảm giác khó chịu. Đi kèm với hơi ấm dịu nhẹ của nắng là gió lạnh. Tôi thường muốn đi ra bờ sông ngồi đọc sách khi hoàng hôn xuống. Ý muốn đó rất mãnh liệt, tôi tiếc cái không khí vừa ấm áp lại vừa se se lạnh đó, và cái không gian cạnh bờ sông yên bình, nơi người ta đi dạo hoặc chạy bộ, tôi tiếc nếu tôi về thẳng nhà. Đôi khi tôi làm theo ý muốn của mình, đôi khi không, tôi về nhà và rồi cơ thể muốn nằm xuống sau một ngày làm việc mệt mỏi, tôi ngủ vùi cho đến khi tối mịt.
Đấy là chỉ một ý định mong muốn thực hiện trong một ngày, còn những mong muốn lớn lao hơn, dành cho cuộc đời ta, liệu nó có rõ ràng, có dễ dàng như vậy? Tôi vẫn hay nhận được câu hỏi của các bạn rằng: “Khi không biết mình muốn gì thì phải làm sao đây anh”? Nếu đó chỉ là như tôi ở trên, làm việc xong và chẳng biết mình muốn gì, tôi sẽ đơn giản là về nhà, chuẩn bị bữa tối hoặc thậm chí là lăn ra ngủ. Nhưng nếu tôi không biết tôi muốn làm gì cho đời mình, liệu tôi có lại để thời gian trôi bằng những giấc ngủ vùi. Câu hỏi này cũng không khác gì câu hỏi “Chúng ta sống để làm gì?” mà bạn nào đó đã hỏi tôi. Nhưng ở đây, nó cụ thể hơn, nói một cách duy lý thì đó là chí hướng của một người sống trong một đời, còn nói một cách duy cảm thì đó là đam mê, là cái mình theo đuổi.
Tôi có sở thích rất cụ thể khi tôi mới bước vào giảng đường đại học, tuổi 18-19 tuyệt đẹp của mình. Tôi thích rock, tôi thích đi uống cafe và ngồi suy nghĩ miên man về cuộc đời, đôi khi tôi thích làm thơ, tôi dùng 360 độ để chia sẻ sở thích viết lách của mình, tôi thích đọc sách, xem phim. Nhưng đấy là sở thích, là những thứ ta làm cho ngày trôi đi, tháng trôi qua, ta làm cho tâm hồn ta trở nên đầy đặn mà thôi. Đấy không phải là điều tôi muốn vào lúc đó để định hướng mình. Tôi không thể chơi nhạc cụ, không thể hát, tôi không có khả năng mở quán cafe và trở thành ông chủ nghèo, tôi cũng không muốn trở thành một anh chàng thi sĩ, kiếm sống bằng những vần thơ tủn mủn của mình. Tôi không biết làm gì, suốt cả 5 năm đại học, tôi đã chỉ loanh quanh với những sở thích của mình, tôi làm điều tôi muốn cho hiện tại, chứ không hề để ý đến tương lai, những sở thích đó, nó không phải là một dự định lâu dài và rõ ràng. Nên mỗi khi, bạn gái tôi bảo tôi rằng, em muốn được như anh, biết mình muốn làm gì thì tốt. Tôi chỉ biết im lặng, thực ra tôi đâu biết mình muốn gì. Tôi chỉ cố học cho xong đại học, trường mà bố mẹ chọn, có tấm bằng, rồi đi làm, dung dưỡng qua ngày những thú vui thường nhật.
Quả thực tôi đã không biết mình muốn gì. Thậm chí cho đến khi đi Pháp, tôi cũng chưa biết mình muốn gì. Tôi chỉ thấy cuộc sống nhàm chán, công việc nhàm chán, và tôi tìm cách đi du học, nhằm thoả mãn cái nhu cầu được ngắm nhìn thế giới hơn là để bổ sung kiến thức chuyên môn cho mình. Tôi đã chán ngấy ngành học của mình. Những buổi sáng dậy đi học trong trời tuyết là một cực hình mà tôi không bao giờ muốn trải qua lần nữa. Tôi không biết mình muốn gì. Cuộc sống của tôi cứ vậy. Những thú vui thường nhật, tôi đi chụp ảnh, tôi viết lách, tôi xem phim. Nhiều người nhìn vào và ngưỡng mộ tôi vì tôi có sở thích riêng và rất chăm chỉ với sở thích của mình, nhưng họ đâu biết, những sở thích đó chỉ là cách tôi muốn hoà tan cái nhàm chán mà tôi đang có với công việc của mình, không hơn không kém. Cho đến một ngày, nghe giống như tiểu thuyết, khi nhân vật đi đến đoạn kịch tính mà nhà văn dành cho mình. Tôi nhận ra tôi muốn trở thành gì, muốn làm gì. Nó chẳng liên quan chút gì đến chuyên ngành tôi học, nếu không muốn nói là trái ngược. Nhưng nó lại là điều tôi muốn, tôi nhận ra tôi muốn làm gì cho đời mình, rõ ràng, quyết đoán và đôi chút sợ hãi. Tôi bỏ hoàn toàn việc chau dồi kiến thức cho ngành tôi đã mất 5 năm học đại học, và 2 năm học ở Pháp. Tôi chỉ cố học cho xong, rồi đi làm kiếm tiền sống. Điều tôi muốn mạnh mẽ đến như thể tôi đã lang thang trong sa mạc suốt bao nhiều ngày tháng cho đến khi gặp được một ốc đảo xanh ngắt có một cái hồ lớn nơi tôi tìm thấy lại sự sống cho mình. Và tôi nhảy xuống hồ, không sợ hãi. Tôi đi theo điều mình muốn.
Tôi kể câu chuyện của những năm tháng tôi trải qua, cho đến khi tôi thực sự biết mình muốn gì và tôi quyết chí đi theo con đường tôi đã chọn để muốn nói với em rằng, em đừng lo lắng nếu em chưa biết mình muốn gì. Thay vì lo lắng, em hãy nghe theo lời bố mẹ em định hướng, họ áp đặt nhưng họ không bao giờ sai. Học lấy một cái ngành gì đó để kiếm tiền sống. Và song song với đó, em hãy tự khám phá bản thân để hiểu mình có khả năng gì, và biến khả năng đó thành mong muốn và là một chí hướng để em đi theo. Để khám phá bản thân không gì hơn là tiếp tục trau dồi tư duy cũng như cách cảm nhận vẻ đẹp cuộc sống bằng sách vở, bằng sự quan sát cuộc sống hằng ngày, bằng một sự mở lòng đến mọi thứ xung quanh. “Tôi quan sát nghĩa là tôi tồn tại”. Khi cuộc sống xung quanh trở nên có ý nghĩa, và đong đầy tình yêu trong em, em sẽ hiểu mình hơn và tìm được con đường đi cho mình. Có thể e sẽ trở thành một tình nguyện viên làm đẹp cuộc sống, trở thành nhà văn, trở thành bác sĩ giúp người khác, hay trở thành một thi sĩ, tuỳ thuộc vào cách em cảm nhận cuộc sống này, và cũng chẳng có gì là không hay nếu e là một kĩ sư xây dựng, kĩ sư điện… Đừng hỏi em không biết em muốn gì, mà hãy làm tốt cái việc em đang làm, rồi một ngày em sẽ biết mình muốn gì. Còn nếu em buông xuôi vì chán nản, em sẽ mất hết, mất cả ý chí, và chỉ trở thành một kẻ tự ti mà thôi.
Em à, đến một ngày khi em đã biết mình muốn gì. Tôi muốn đặt câu hỏi này với em: “Nếu biết mình muốn gì, liệu em có dám bất chấp tất cả làm điều mình muốn không?” Hãy tự hỏi mình câu hỏi đấy thay vì tự hỏi mình muốn gì, vì nó mới thực sự quan trọng. Không phải ai cũng dám bất chấp tất cả để đi theo điều mình muốn. Vì ta sẽ sợ ta không muốn nữa, ta sợ ta thất bại, ta sợ gia đình phản đối, ta sợ xã hội sẽ không chấp nhận và hơn tất cả, ta sợ ta không chiến thắng được bản thân mình để vượt qua mọi trở ngại khác. Ta phải vượt qua cả tỉ nỗi sợ hãi để đi theo đam mê của mình. Tôi đã vậy, có những lúc, giữa đêm vắng tôi nằm khóc như đứa trẻ vì sợ hãi con đường mình chọn. Nhưng tôi đã quyết định, mặc cho cuộc đời này sẽ đánh gục tôi hay tiếp sức cho tôi, tôi muốn và tôi sẽ đi theo.
Tôi muốn viết cho tất cả những ai còn đang không biết mình đang muốn gì, hay đang trăn trở việc có nên đi theo điều mình mong muốn hay không, nhưng thực ra tôi cũng viết cho bản thân mình, cổ vũ chính mình. Tôi muốn mình khi muốn ra bờ sông ngồi đọc sách, tôi sẽ ra đó, chứ không nghĩ đến chiếc giường đang níu kéo mình, hay internet đang kêu gọi tôi. Chúng ta phải không được thoả hiệp với bản thân mình từ cái nhỏ nhất, thì ta mới hòng có cơ hội chiến thắng chính bản thân mình, nỗi sợ hãi của mình.
PS: ảnh minh hoạ là nhân vật trong phim Inside Llewyn Davis, một nhân vật phải vật lộn với đời để có thể sống được bằng đam mê ca hát của mình.
- Tuấn lalarme -
Nhận xét
Đăng nhận xét