Nụ cười và cuộc đời

Nụ cười và cuộc đời
Mann up's Collaborator

Chúng ta – đều là những kẻ lạc lối, lang thang vô định trong tâm trí bản thân hoặc tâm trí người khác với mong muốn kiếm tìm những điều mình tự cho là quan trọng.

Chính sự ảo tưởng, mơ mộng đấy là điều dẫn đến những câu hỏi không lời kết, những băn khoăn không ngừng nghỉ. Tôi chẳng thể nói gì về sự tò mò, cũng không thể nói rằng mình thích hay ghét sự tò mò của chính bản thân hay của những cá thể khác. Như nhau cả mà, thế nên tôi thường bật cười mỗi khi nghĩ về cái cách mỗi người trong chúng ta.



Vâng, tất cả chúng ta loay hoay tồn tại, ngụp lặn vì những niềm tin khác nhau trong cái mớ bòng bong được định nghĩa hai chữ cuộc sống này.

Cười là cách tôi nghĩ tất cả chúng ta chắc chắn đều ít nhất từng một lần thể hiện nó cho dù là khổ đau hay vui vẻ. Đó có thể là nụ cười ruồi, cái nhếch mép, một nụ cười im lặng không được thể hiện bằng môi… thậm chí là bằng sự im lặng trước gương và cảm nhận nó qua ánh mắt, hoặc chỉ đơn giản là một nụ cười vui vẻ sảng khoái. Cuộc đời của chúng ta vẫn luôn gói gọn trong cái hành động tôi tạm định nghĩa là nụ cười đấy.

Tôi vẫn luôn tin rằng chính cái khoảnh khắc tự mình diễu cợt với bản thân mình đấy là một phần không thể thiếu được trong cuộc đời.



ĐỜI? Đó là cái gì vậy? Tôi từng không quan tâm đến việc định nghĩa nó. Bây giờ thì lại chợt nhận ra rằng mình thực sự chẳng hiểu gì cả. Chỉ chắc chắn một điều dù chủ động hay bị động tìm hiểu, dù quan tâm hay không chắc chắn bạn sẽ phải công nhận rằng chúng ta dùng cả cuộc đời để học nó là gì cũng không bao giờ đủ.

Gia đình và người thân thường cố định nghĩa mọi thứ theo một hệ quy chiếu chuẩn mực. Tôi thì ngược lại, luôn luôn phản kháng và muốn tự đánh giá nó. Tại sao mình phải tin vào điều người khác tin? Nếu đánh giá nó thì chính bản thân tôi mới là người định nghĩa cuộc đời của mình chứ không phải ai khác. Nếu phải nói sau tất cả thì đó là điều làm tôi ân hận và cũng không hối hận nhất.

Mâu thuẫn phải không?





Tại sao con người luôn tự đưa mình vào những trải nghiệm lạ lùng như vậy? Chẳng vì sao cả vì có những lúc tôi chợt nhận ra rằng. ĐỜI quá đẹp, quá nghệ thuật, quá đáng để trải nghiệm. Chỉ đơn giản là cùng ai và như thế nào? Chẳng phải chúng ta vẫn luôn có thói quen bình phẩm, đánh giá hành động và nhân quả của người khác trên lập trường của mình đấy ư? Nhưng bao nhiêu người trong số đó tự nhìn vào hành động của chính cá nhân mình? Chúng ta có bao nhiêu bạn bè? Bao nhiêu mối quan hệ ngoài kia để bận rộn quan sát, cảm nhận nó.

Chúng ta thuần túy có lẽ chỉ là những kẻ cô đơn luôn khát khao được người khác qua tâm và cho đi sự quan tâm của mình, đòi hỏi mọi thứ theo ý muốn của mình và buồn vui, giận dữ, đau khổ hay tất cả mọi thứ trên đời vẫn luôn xoay quanh thứ sâu thẳm trong tâm hồn mỗi con người – Đó là sự cô đơn.

Đời, có lẽ là thứ quá rộng lớn để có thể định nghĩa hay trải nghiệm vì nó là tập hợp của vô vàn những nghi ngờ, định kiến, ích kỷ, tham lam, dục vọng. Tuy nhiên lại không hề mất đi vẻ đẹp trong sáng vẫn có vì điểm khởi đầu lại gắn liền với những mục đích cao cả là sự hiến dâng, sự sẻ chia, tình người, tình yêu, đam mê và mơ ước.

Nụ cười có lẽ là thứ duy nhất ở bên ta khi đối mặt với bản ngã của chính mình. Nó cũng là lời động viên lớn nhất an ủi mỗi con người khi tuyệt vọng và cô đơn nhất trưng ra cho cả bản thân thiên hạ thấy. Sự giằng xé ẩn sau nó là vô vàn những câu chuyện mà chỉ có người trong cuộc mới thấu hiểu nổi.

Những gì còn ở lại bên ta sau bao năm tháng biến đổi thăng trầm mà cuộc sống vẫn xoay vần thực sự đều đáng trân trọng, đặc biệt là nụ cười.



Tôi luôn thích câu nói: “Hãy sống để khi ra đời bạn khóc mọi người cười còn khi ra đi người ta khóc còn bạn cười.”

Rất nhiều người tin rằng nụ cười là thứ làm nên hạnh phúc, thậm chí có cả một quốc gia trên thế giới mà tôi cũng chẳng nhớ nổi cụ thể nó là địa danh nào dùng nụ cười làm thước đo sự thịnh vượng. Vậy tại sao chúng ta không tự coi nó là phần thưởng cho chính mình sau bất kể mọi thứ đã qua? Dù kết quả có ra sao thì nụ cười đều nên được sử dụng nhiều hơn có phải không?

Nghệ thuật được trả giá bằng sự đau khổ từng là một trong những câu tôi thích nhất với những trải nghiệm nghề nghiệp của mình. Tôi từng tin rằng chỉ có nghệ thuật mới phải trả giá bằng sự bất ổn, thăng trầm trong tâm trí của những thằng nghệ sỹ rởm như mình. Có lẽ chỉ những khoảnh khắc nở nụ cười mới làm ta thấu hiểu bản thân lẫn người khác, tha thứ cho những điều đã xảy ra và lên dây cót tinh thần.

Tôi định nghĩa sự thú vị của mỗi cuộc đời, mỗi lựa chọn bằng nụ cười. Còn bạn?

Nhận xét

Bài đăng phổ biến