Cha mẹ và con cái
Thật khó tưởng tượng khi thứ hiềm khích éo le nhất trên đời lại là giữa con cái và cha mẹ.
Đâu đó trôi nổi trên mạng một câu chuyện khi người khác có một cái bánh, họ đem cho bạn một nửa và cất đi phần còn lại phòng khi bạn đói, đó là gia đình. Còn nếu họ sẵn sàng nhường tất cả cho bạn và chịu đói, đấy là tình yêu. Tôi được biết về một thứ tình cảm còn lớn hơn thế.
Cha mẹ yêu con bằng tất cả tổn thương và thiệt thòi họ từng có. Thế nên, cha mẹ mới sẵn lòng dành trọn vẹn, hy sinh tất cả cho máu thịt của mình. Nếu có thể, cho dù bạn muốn một cái bánh mặt trăng, cũng sẽ có những người cha tìm đường lên trời để mang về cho bạn, hoặc dạy bạn cách để hai bố con cùng nhau mang mặt trăng về cho mẹ.
Mối quan hệ của cha mẹ và con cái là một thứ tình cảm éo le. Bởi lẽ, hy sinh, nếu không đi kèm với thấu hiểu từ hai phía sẽ trở thành vô vọng. Một bên sẽ cứ chịu đựng tổn thương, một bên sẽ cứ ích kỷ mà không thích.
Nếu một đứa trẻ đã mang tâm lý nổi loạn, chỉ cần đủ lông đủ cánh để giật mình khỏi gia đình, nó nhất định sẽ đi tìm một con đường riêng. Cha mẹ dù muốn cũng không thay đổi được điều ấy, bởi vì sự thật là họ không thể.
Ai bảo rằng trong mối quan hệ của hai thế hệ này, chỉ có một mình đứa trẻ là người sẽ trưởng thành thêm từng ngày. Cha mẹ cũng lớn lên, khi họ phải chấp nhận rằng điều tốt nhất trong đời có thể làm cho con cái là để chúng được tự do làm mọi điều mình từng không thể. Rằng thứ tưởng chừng như "của mình" thật ra không thể là "của mình". Cánh cửa đau thương cuối cùng được khép lại bằng sự thấu hiểu.
Tôi chưa từng hiểu bố mẹ mình, cho đến ngày chớm trải qua những gì họ đã chịu đựng đến tận ngày tôi bước đi.
Nếu bạn từng kề cà đủng đỉnh khi được gọi xuống nhà ăn cơm mỗi ngày. Đừng quên rằng người nhọc công vài tiếng nấu cả bữa ăn cho bạn mang kỳ vọng thế nào. Ai từng nấu ăn bằng cả tấm lòng sẽ hiểu điều ấy. Con cái hay khen mẹ là người nấu ngon nhất, còn những bà mẹ lại biết rõ rằng thật ra họ chỉ là người bỏ công nhiều nhất để nấu được đúng khẩu vị của mọi người trong nhà. Tình cảm đó dù lớn đến mấy, khi bị đối xử lại bằng một sự cự tuyệt và thiếu trân trọng, cũng không thể tránh khỏi bị tổn thương. Có thể đến lúc cha mẹ già, không còn sức, không còn nấu được ngon như trước, đứa trẻ lại vùng vằng bỏ đi. Cách gia đình yêu thương bạn có thể không vui, những hãy nhớ rằng bạn đang quay lưng lại với điều gì. Điều ấy là hàng chục năm yêu thương bất chấp con cái có không hiểu.
Con trai thì hay khó chịu trước quyền hành áp đặt của bố. Nhưng ở bên trong, bố bạn thừa hiểu rằng mình cũng chỉ có mười mấy năm trong đời để ngăn tâm lý hiếu kỳ của một đứa trẻ sa lầy vào những điều có hại. Điều cơ bản nhất gia đình có thể dạy cho một đứa trẻ là cách tự chịu trách nhiệm cho mỗi việc làm, để khi trưởng thành, cuộc đời sẽ bắt đầu thụi vào mặt bạn một cách không thương tiếc. Đằng sau tất cả những sự khác biệt trong tư tưởng thế hệ, trong những điều bạn không biết về gia đình, hãy tự hỏi bản thân xem điều ấy là gì?
Và bạn đã làm gì để được xứng đáng với một thứ tình cảm lớn đến như vậy?
Tình thương của cha mẹ cho con là thứ không thể so sánh. Nó giống như bạn yêu một người hơn tất cả, thậm chí hơn cả người đang đeo cùng một cặp nhẫn cưới với mình, sẵn lòng hy sinh tất cả và hy sinh thêm nữa, chỉ để rồi một ngày bạn sẽ bước đi.
- Lu -
Nhận xét
Đăng nhận xét