Cá gỗ bé nhỏ

 Người ấy có một công việc ổn định, độc thân, có nhà, có xe, có cha có mẹ, có anh em, có chỗ đứng trong xã hội, có tất cả những gì một cuộc sống ổn định và bình dị yêu cầu…

   Tôi đã từng hạnh phúc, đã từng mộng tưởng, đã từng vui vẻ say trong những mộng tưởng mà người ấy xây dựng, cho đến ngày những người quanh tôi bắt đầu nói rằng tôi cần phải nhìn lại, bởi vì dường như tôi đang quá hạnh phúc, mà khi quá hạnh phúc, con người ta lại thường bắt đầu nghi ngờ độ chân thực….

  Tôi có bóng ma của riêng mình, một khoảng tối chôn vùi bởi những bề bộn của cuộc đời, người ấy nói rằng “đừng sợ, bóng ma nào rồi cũng có cách vượt qua, và anh, sẽ giúp em”…

  Tôi thích những chuyến đi xa, những đêm ngồi ngắm biển, những chiều vu vơ lái xe không mục đích, và anh, đêm gió lạnh ngồi gỡ tóc rối cho tôi, những chiều nắng vàng cầm bàn tay tôi, lái xe lang thang trên những con đường, những đêm rất khuya đứng trước cánh cổng nhà tôi đã khoá chặt níu lấy bàn tay và nói rằng ‘anh không muốn buông tay”…

  Tôi nói rằng mình thích mùa đông, bởi vì khi đó tôi muốn được ôm lấy, được tựa vào một người, được khoác lên mình chiếc áo của người khác…Anh cầm lấy bàn tay tôi đêm mùa đông, xoa rồi lại hà hơi truyền hơi ấm, tôi khoác lên mình chiếc áo rộng thùng thình của anh, chìm đắm trong từng hơi thở, mùi hương đặc chưng của con người ấy…Dịu dàng, ấm áp khiến tôi những ngày ngẩn ngơ nhìn chiếc áo chưa kịp trả lại rồi thầm tự cười…

  Tôi thích những lần anh cầm tay mình, như một thói quen. Tôi hay để ý tiểu tiết, nhưng mỗi lần xuống xe, anh vẫn luôn chủ động đưa bàn tay về phía sau để tôi nắm lấy, không cần một lời nói, không cần một ánh mắt…

  Tôi nói mình thích ăn kem, nhất là vào mùa đông. Anh sẽ vì tôi mà mua, còn tôi lần nào cũng sẽ xúc hết những hột lạc trên ly kem đó sang phần của anh…những đêm thu anh cùng tôi trải bước xuống phố, trên tay cầm ly kem tan chảy…

  Hạnh phúc quá nhiều có khiến bạn cảm thấy nghi ngờ không? Người xung quanh nói rằng ở đâu ra lại có một người tốt đến thế? Thích hợp đủ mọi mặt…Chẳng lẽ tôi không xứng đáng để tìm được một người như thế? Sau rất nhiều lời nói như thế thì rốt cuộc bạn sẽ thế nào? Dao động, dằn vặt, suy nghĩ, nghi ngờ…

  Tôi thức những đêm khóc, suy nghĩ chờ đợi…dừng như tôi đang chờ đợi môt điều gì đó, sự thật chẳng hạn, nhưng tôi lại chẳng biết đâu là thật, và đâu là giả, và rồi chính bản thân tôi cũng nghi ngờ sự phán xét của mình…

  Tôi không nói với người ấy, nhưng sẽ chẳng buồn lòng trả lời những tin nhắn, người ấy để cho tôi một khoảng trống, và rồi tôi kéo nó thành một khoảng cách…Cứ xa dần, xa dần, cho đến khi không còn có thể quay đầu nhìn lại được nữa…

  Đến tựa như giấc mộng, và rồi biến mất không một âm thanh. Không một cuộc đối thoại, không lần cuối gặp nhau, không phân bua, cũng không giải thích. Người đến tìm thì tôi tránh, người biến mất thì tôi mong…Nhưng cũng chẳng thể nào quay lại đươc nữa…Sai ở đâu? Sai ở chỗ nào?…Chính tôi cũng không biết mình phải làm sao với chính mình…

Moctieungu | Viết cho một cơn mơ

Nhận xét

Bài đăng phổ biến