Năm tháng tĩnh lặng



Khi bạn tán thưởng phong tư dịu dàng yểu điệu của các giai nhân Giang Nam, sao có thể không nhớ tới người hồng nhân cân quắc chẳng kém đấng mày râu ấy? Trong thời đại mây đen ngập lối đó, một câu “Thu phong thu vũ sầu sát nhân” (gió thu mưa thu buồn đến giết người) của Thu Cẩn đã vạch thẳng sự đen tối của thời đại, đến nay vẫn còn được hậu nhân truyền tụng không quên. Thân là nữ nhi, cô hành tẩu trên đoạn đường đầu của cách mạng, rong ruổi giang hồ, cưỡi sóng đạp gió. Cuối cùng máu nhuộm Hiên đình, xương vùi Tây lãnh, sự tích lẫy lừng đó đã làm xúc động tâm can ở mọi thời đại lịch sử.

Hồn phách trầm tĩnh như nước thu đó liệu có nhìn thấy vầng trăng sáng đầu tiên của đất nước Trung Quốc mới hay không? Hiệp khách chân chính, kiếm còn chưa rút, thì sự sắc bén đã làm kinh hãi thế gian, người nữ nhi nổi danh Giang Nam này quả thực có một khí phách cưỡi gió vạn dặm, xông thẳng tầng mây. Khi bạn đang say đắm trong sự nên thơ của khung cảnh cầu con nước chảy, thì vẫn còn có một mặt hồ trong tâm hồn, sóng vỗ xô bờ, mãi mãi xao động không thôi.

Di chuyển trên sông nước, khó tránh khỏi bị ướt, hơi lạnh thấm buốt cõi lòng. Chọn một bờ bến để lên, đi trên con đường lát đá, những phiến đá bị thời gian mài mòn khiến trở nên trơn bóng, bạn lau những bụi phấn mà người đi trước còn lưu lại, còn những trần ai mà bạn để lại, sẽ lại có người khác lau đi thay bạn.

[“Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên”, Bạch Lạc Mai, Lục Bích dịch]


Nhận xét

Bài đăng phổ biến