Mây nước trôi
Bắt đầu tự khi nào, tôi đã là một cô gái chỉ cúi đầu trước cỏ cây. Coi nhẹ tất cả gặp gỡ giữa ngàn vạn người, coi nhẹ những lời hứa ‘không gặp không về’ đó giữa mây nước trôi qua. Chỉ tìm tất cả những gì đã từng quen thuộc trong một cái cây cũ kỹ, và cho rằng đó là chốn về yên tĩnh nhất giữa hồng trần huyên náo.
[Bạch Lạc Mai, Lục Bích dịch]
Nhận xét
Đăng nhận xét