Cristiano Ronaldo

Mann up


Để nhận xét về Cristiano Ronaldo, tôi muốn mượn một câu chuyện về đồng đội cũ của anh tại Manchester United là Edwin Van Der Sar. Thủ môn lừng danh này chia sẻký ức về Ronaldo: "Khi tôi tới Manchester United thì Cristiano Ronaldo mới tầm khoảng 19 tuổi. Cậu ấy luôn nói rằng 'Tôi muốn trở thành cầu thủ xuất sắc nhất thế giới' còn tôi thì đáp lại 'Chúc cậu may mắn nhé'. Đã có rất nhiều người nói câu đó song Ronaldo là người quyết tâm nhất để đạt được điều ấy. Tôi còn nhớ sau các buổi tập, cậu ấy thường ở lại sân để tập đá phạt và nhờ tôi đứng gôn. Tôi có lần đã bảo: 'Ronny, tôi đã rất mệt rồi, cậu hãy ra nhờ thủ môn đội trẻ tập cùng đi'. Nhưng cậu ấy từ chối và nói: 'Không, tôi chỉ muốn đối đầu với người giỏi nhất'."


Đó là câu chuyện của một thập niên trước, khi Ronaldo còn là một cầu thủ trẻ tiềm năng. Ngày hôm nay, anh chàng ấy đã bước vào ngôi đền của những người huyền thoại bóng đá và vừa có lần thứ ba nâng cao danh hiệu Quả Bóng Vàng. Là một người theo dõi những bước tiến của Ronaldo từ những ngày đầu anh đến Manchester United và rồi là Real Madrid, điều này không hề làm tôi bất ngờ. Bởi Ronaldo là một kẻ chiến thắng bẩm sinh, người mà ý chí hoàn thiện mình không bao giờ nguội đi dẫu đã dành gần như đủ mọi vinh quang.

Trận đấu đầu tiên tôi xem Cristiano Ronaldo đá cũng là trận đấu anh ra mắt sân Old Trafford, khi MU tiếp đón Bolton. Vào sân từ phút 59, chàng trai có mái tóc nhuộm và thân hình mảnh khảnh ấy khiến tất cả phải bất ngờ bởi những cú đảo chân nhanh thoăn thoắt và tốc độ, nhiệt huyết của tuổi trẻ. Điều thú vị là ngay từ pha bóng chạm bóng đầu tiên từ đường chuyền của Roy Keane, Ronaldo đã vấp ngã. Kể từ đó cho tới nay đã 12 năm và Ronaldo đã trải qua biết bao cú ngã nữa. Nhưng sau mỗi lần vấp ngã ấy, anh đều đứng dậy và chứng tỏ mình mạnh mẽ hơn. Người ta nhớ về những khoảnh khắc vinh quang, những kỷ lục, những huyền thoại ... bị CR7 vượt qua còn mà quên đi có những thời điểm chàng cầu thủ ấy đã gục ngã trước ngưỡng cửa thiên đường. Một Ronaldo 19 tuổi khóc nức nở khi thất bại tại trận chung kết Euro 2004 ngay trên sân nhà, cho tới chàng đội trưởng đứng lặng người đi khi tuyển Bồ Đào Nha bị loại khỏi bán kết giải đấu cấp châu lục tám năm sau đó dù chưa tới lượt đá của anh ...

Dẫu vấp phải những thất bại cay đắng ấy, Ronaldo chưa bao giờ tỏ ra nhụt chí. Để vươn lên hàng ngũ những cầu thủ hàng đầu, chàng cầu thủ tuổi teen năm nào đã cố gắng hết sức để hoàn thiện mọi kỹ năng. Từ một cầu thủ chạy cánh mất quá nhiều thời gian vào những động tác kỹ thuật thừa thãi, anh trở thành một cỗ máy ghi bàn thực sự. Từ một gã trai mảnh khảnh, anh khổ luyện để có thân hình chắc như tượng đồng và đứng vững vàng trước mọi sức ép từ đối thủ. Sút bóng sống bằng cả hai chân, sút phạt hay đánh đầu - Ronaldo đều làm được. Một cầu thủ toàn diện trên sân cỏ đúng nghĩa!

Là cầu thủ hay nhất hành tinh trong hai năm liên tiếp, song Ronaldo không phải là người được lòng tất cả bởi anh thể hiện cái tôi quá thật. Người ta có thể thích Ibrahimovic bởi cá tính ngông cuồng, song lại ghét Ronaldo bởi anh luôn thể hiện rõ khao khát trở thành cầu thủ số một. Andrea Pirlo có thể phát biểu: "Tôi không phải là con vẹt để suốt ngày ra rả: 'Chỉ có thành công đội bóng là quan trọng, thành tích cá nhân chỉ là phụ'. Nếu không có tham vọng cá nhân, bạn đừng vào sân làm gì. Tham vọng là thứ tạo nên những cầu thủ đẳng cấp thế giới. Quan điểm của tôi: thành tích cá nhân cũng chính là một phần của thành công tập thể" và được ủng hộ. Nhưng nếu người nói câu đó là Ronaldo, ắt hẳn anh sẽ bị coi là kẻ ích kỷ và ngạo mạn. Villas-Boas đã nhận xét rằng người ta bất công với Ronaldo, khi sự hãnh tiến, khát khao chinh phục đỉnh cao của anh lại bị đánh đồng với thói "kiêu căng, ngạo mạn".

Song với tôi, Cristiano Ronaldo là một con người rất thật. Từ khi còn là một cầu thủ trẻ cho tới khi ở trên đỉnh thế giới, anh vẫn chưa bao giờ giấu diếm tham vọng "hoàn thiện mình hơn qua từng ngày một". Một cầu thủ chuyên nghiệp đã vào sân là cống hiến hết mình, dù có phải đổ máu. Ai từng xem Ronaldo chơi bóng trong màn mưa với một bên mắt ướt nhòe vì mưa và máu mà vẫn ghi bàn giúp Real thắng lợi trước Valencia; khi anh dũng mãnh ghi bàn vào lưới Wigan và chỉ vào mí mắt bị rách, hay khi anh nén nỗi đau vừa mất cha vào trong lòng để lên tập trung cùng đội tuyển quốc gia ... thì sẽ hiểu Cristiano Ronaldo là một cầu thủ chuyên nghiệp đến nhường nào.

Ronaldo chưa bao giờ biết đầu hàng, dù bốn năm liền đứng dưới cái bóng của một thiên tài khác là Messi. Bảy năm qua, chỉ có duy nhất năm 2010 là Ronaldo không nằm trong danh sách ba cầu thủ hay nhất thế giới. Bốn lần thất bại trước Messi, nếu là người khác thì có lẽ đã chấp nhận mãi mãi đứng sau cái bóng của cầu thủ người Argentina. Nhưng đó không phải là trường hợp của Ronaldo - một cầu thủ có cái tôi cao vời vợi và không đời nào chịu bỏ cuộc. Anh đã đứng ở trên đỉnh thế giới vào năm 2008 trong màu áo MU, để rồi bị Messi vượt qua và trải qua cái cảm giác ngậm ngùi vào gala năm 2013 - khi ai cũng nghĩ rằng với chức vô địch Liga cùng vô số những bàn thắng quan trọng thì Quả Bóng Vàng phải thuộc về anh. Ở trên đỉnh cao đã khó, trụ lại trên đó còn khó hơn. Ronaldo không chỉ giành lại được ngôi vị số một mà anh còn làm được điều đó trong hai năm liên tiếp! Tài năng, ý chí chiến đấu và sự khổ luyện, anh đều có cả.

Và Quả Bóng Vàng mới đây chắc chắn không phải điểm dừng của ngôi sao người Bồ. Tại đêm gala vừa qua, khi được một người hâm mộ hỏi: "Với anh, bàn thắng nào đem lại cảm giác thỏa mãn nhất?", Ronaldo lập tức trả lời: "Với tôi, đó là bàn thắng kế tiếp mà tôi sẽ ghi!". Câu trả lời của một kẻ đi chinh phục bẩm sinh, không ngừng hoàn thiện mình và luôn hướng về phía trước.

- Thịnh Joey -

Nhận xét

Bài đăng phổ biến