Ngày của Cha

Các bạn có hay thể hiện tình cảm với ba của mình?

Tôi nói thật là tôi không làm được. Mặc dù tôi rất yêu thương ba. Nhưng đối với những người thân, thể hiện tình cảm đối với tôi luôn thật ngượng ngùng. Tôi luôn ước giá gì tôi mạnh dạn hơn, và gần gũi hơn có lẽ ba tôi sẽ hiểu tôi yêu ông nhiều thế nào, vì tất cả những điều ông đã làm cho tôi.

Tôi và ba tôi không hợp nhau, ít khi nói chuyện, cảm giác lúc nào cũng có một khoảng cách, một sự khó gần. Lúc nào ba tôi cũng gọi tôi là "con của mẹ", như thể tôi không phải con của ông, chỉ vì lúc nào tôi gọi điện về nhà, tôi cũng hỏi gặp mẹ, chứ không biết nói chuyện gì với ba. Nhưng tôi biết, ba tôi rất thương tôi.

Mẹ tôi không thích cho tôi đọc sách nhiều vì sợ tôi sẽ chìm đắm trong tiểu thuyết mà không hiểu chuyện đời, không hiểu cuộc sống thực tế. Nhưng ba tôi không nghĩ vậy, ba đưa tôi đi mua quyển sách đầu tiên "Bông Hồng Vàng và Bình Minh Mưa". Ba tự mua tặng tôi hai quyển sách thật dày "Những người khốn khổ" của Victor Hugo.

Mẹ không thích bạn gái của tôi, mẹ phản đối, tôi biết mẹ nói đúng, cô ấy không hợp. Nhưng ba tôi không phản đối. Ba chỉ bảo tôi, con yêu cũng được nhưng đừng làm mẹ buồn. Con có thể tạm thời nói dối là con thôi người ta rồi cho mẹ con đỡ lo nghĩ. Rồi ba sẽ dần dần khuyên mẹ con, chắc chắn mẹ con sẽ thay đổi quan điểm dần thôi, nếu tình yêu của con dành cho cô ấy là không thể thay đổi.

Ba mắng mẹ tôi ở sân bay, em đừng khóc, để nó an tâm đi du học. Cứ khóc vậy, nó cũng khóc, rồi chẳng đâu vào đâu đâu, nó lo lắng, lại học không tốt. Ấy vậy mà mẹ kể, ba mày khóc đó con, lần đầu tiên mẹ thấy ba mày khóc, khi mày vào trong phòng đợi.

Rồi khi tôi đi du học, tôi hay skype về, nói chuyện với mẹ. Có nhiều lúc mẹ tôi bảo ba tôi, anh cứ đòi gọi nó lên mạng nói chuyện, nó lên đó, sao không chịu nói gì.

Ba hỏi, con có xem bóng đá không, ba dự đoán kết quả thế này, nhưng mai ba coi tin tức thôi, chứ không thức đêm xem được, xem một mình chán lắm. Ba lại bảo, ba mới lấy bằng ô tô rồi. Lúc nào mày về, ba chở mày về thăm ông nội. Tôi đã suýt khóc, vì tôi không thích học lái ô tô, cuộc đời lông bông, tôi chỉ thích đi mô tô, xe máy, xe đạp, gì cũng được, chỉ không thích nhốt mình trong một cái hộp kín mà thôi.

Mấy ngày này, ba tôi hay nói với tôi, đùa thôi, dạo này chúng tôi nói chuyện được với nhau nhiều hơn rồi. "Hôm qua ba nhớ mày không ngủ được. Về nhà đi thôi con". Rồi ba tôi cười, thật hiền. Tôi thấy bản thân mình thật nhiều trong nụ cười đó, thật hiền lành và tình cảm.

Ba tôi vậy đó, một người đàn ông trầm tĩnh và khô khan, tôi luôn nghĩ vậy. Nhưng tôi biết không phải vậy. Chỉ vì chúng tôi đều là đàn ông, và tôi là tấm gương phản chiếu cuộc đời ông, nên chúng tôi thật khó để có thể để lộ ra thứ tình cảm uỷ mị gì đó. Nhưng tôi luôn tự hào vì có một người cha như ông. Người mà đã dạy cho tôi một điều lớn lao trong cuộc đời này, là luôn phải sống thật chân thành và khoan dung.

Tôi tin, những người cha của các bạn cũng vậy. Thật may mắn cho những ai còn có cha trên đời. Chúc cho những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với họ. Những người làm cha. Sẽ thật ngại nếu bảo tôi gọi về cho ba, và nói những lời tình cảm với ông nhân ngày này. Nên tôi nói ở đây, như một cách để tôi nói với cuộc đời này rằng, tôi yêu thương ông đến nhường nào.

- Tuan lalarme -

Nhận xét

Bài đăng phổ biến