Tản mạn EURRO
[Tản mạn]
5 giờ sáng...
Khi R10 mở tỷ số trên chấm penalty, tôi đã nghĩ tới một viễn cảnh tươi sáng hơn cho đội tuyển Anh tại vòng knockout các kì WC, Euro, nhưng không, đội tuyển của tôi đã gục ngã trước Iceland, bằng một câu chuyện cổ tích với sự nỗ lực tuyệt vời của họ. Dù cho những người yêu mến tam sư đã quá quen với cái dớp này, tôi vẫn không tránh khỏi cảm giác buồn và nuối tiếc đến vô cùng, buồn cho những thất bại liên tiếp và nuối tiếc cho những con người tài năng nhưng vẫn không thể nào thay đổi được định mệnh. Và, tôi buồn cho riêng anh, Wayne. Đây có lẽ là cơ hội cuối cùng của Rooney, tôi chẳng dám mơ một điều kì diệu cùng anh với chiếc cup, tôi chỉ hy vọng sẽ có một điều gì đó khác biệt, khi việc dừng chân ở tứ kết đã quá quen thuộc với người Anh. Ở bên kia sườn dốc của sự nghiệp, Rooney luôn muốn có một danh hiệu với ĐTQG, làm được một điều gì đó cho người hâm mộ, những người đã chờ suốt 50 năm để có thể chạm tay lần nữa vào một chiếc cup. Nhìn ánh mắt buồn bã, thất vọng và bất lực của anh, tôi không khỏi thấy chạnh lòng. Có lẽ tôi dành cho anh một thứ tình cảm đặc biệt, nó vượt lên trên tất cả, cả những giá trị về chuyên môn.
Tạm biệt nước Pháp xinh đẹp
Tạm biệt những giấc mơ dang dở
Về nhà thôi, Wayne...
#sun
Nhận xét
Đăng nhận xét