Hẹn mùa pháo hoa
Tôi là học sinh giỏi. Thứ danh hiệu quanh năm không thay đổi.
Điều đó không có nghĩa lắm. Nếu nhìn vào bảng điểm, tôi biết mình không giỏi cái gì hết. Hoặc những môn tôi giỏi, sẽ không có trong kì thi Đại học.
Bảng điểm của tôi là một minh chứng méo mó cho luật bù trừ và tôi là một đứa may mắn để cho sự bù trừ ấy dừng đúng ở cái ngưỡng tiêu chuẩn của một học sinh giỏi. Ví dụ tôi chỉ được bảy phẩy môn Hoá nhưng môn Giáo dục công dân thì như học sinh gương mẫu toàn trường. Môn Văn bết bát vừa qua ngưỡng sáu chấm năm được gỡ lại bởi môn Thể dục chỉ có chạy nhảy hay môn Kĩ thuật công nghiệp với vài bản vẽ thước kẻ ê ke cộng với khả năng đánh bóng chì nhạt nhẽo. Tôi không đủ thông minh nhanh nhạy cho cách giải bài toán khó, hay những cảm nhận sâu sắc khác thường. Tôi chỉ đủ ý thức được một kì cần bao nhiêu bài điểm hệ số một hệ số hai, chủ động giơ tay kiểm tra miệng để được yên thân trong những tiết còn lại.
Và để an ủi cho sự làng nhàng của bản thân, tôi luôn tự nhủ rằng sẽ không ai dùng đến hàm số tích phân trong đời sống sau này.
{Hẹn mùa pháo hoa - Zelda}
Nhận xét
Đăng nhận xét