Rồi đến một lúc nào đó

Rồi đến một lúc nào đó, chúng ta sẽ nhận ra rằng mình đã sống vì đám đông quá nhiều. Đi Paris thì phải đến Eiffel, trời mưa thì phải uống cafe ấm, tuổi 20 là phải bay nhảy, tuổi 25 là phải thành công …

Chỉ duy nhất hành động đứng lại và tự hỏi bản thân cần gì thì tuyệt nhiên không ai làm, hoặc không thể làm, hoặc quá mệt mỏi để làm. Rồi cũng sẽ có lúc mình nhìn lại ngày hôm nay và thấy mình hèn y chang vậy.

{Bình Bình}

Nhận xét

Bài đăng phổ biến