Blue is the saddest color.
Tôi rất đắn đo khi viết những dòng này. Tôi cũng phân vân khi phải chọn tấm hình này, thay vì anh trong màu áo đỏ.
Có rất nhiều điều muốn bày tỏ, nhưng có lẽ đến một thời điểm nào đó, ngôn từ bị chôn chặt hết trong lòng. Ta chỉ có thể chia sẻ với nhau bằng ánh mắt, hay chỉ một tiếng thở dài mà thôi.
Tôi nhớ cú Hattrick ngày đầu tiên anh ra mắt MU trong trận đấu với Fenerbahce. Một cú thoát xuống chân trái, một cú lắc người chân phải và một pha hàng rào mãn nhãn. Chàng trai ấy mới 18 tuổi. Một thần đồng khiến đối thủ lặng câm và khán giả nhà thì vỡ òa cảm xúc.
Tôi nhớ cách anh nóng nảy va chạm với Ronaldo, đẩy số 17 ra xa khi Ronaldo "dám" thắc mắc với trọng tài năm 2006 về lỗi vào bóng với gã quái Carvalho. Báo chí nước Anh thì biết rồi, họ có đủ bài để quật cho mấy gã trẻ tơi tả, "Rooney và Ronaldo sẽ không nhìn mặt nhau" "Nỗi thù hận" gì đó nữa. Nhưng họ nhầm, ở MU, họ vẫn là hai người đồng đội xuất sắc, và là 2 trong mũi đinh ba huyền thoại của mùa giải 2007/2008.
Tôi nhớ đến pha ngả bàn đèn tuyệt đẹp vào lưới Man City, đó là bàn thắng để đời khiến người ta trào nước mắt, và cảm ơn cuộc sống vì cho họ đủ may mắn để xem trực tiếp giây phút ấy. Anh chạy ra gần cờ phạt góc, giang đôi tay để đồng đội lao vào ôm mình. Bình luận viên lạc giọng, đến nỗi ngày hôm sau tôi cố sưu tập cho hết những clip bình luận của các BLV khác nhau gào lên vì bàn thắng đó.
.....
Nhưng giờ mọi thứ đã ở lại sau lưng.
13 năm tôi dõi theo những bước chân của anh. Cũng là 13 năm tôi trưởng thành. Từ fan boy trẻ trâu sẵn sàng lao vào bất kỳ cuộc tranh cãi nào để bảo vệ đội bóng mình yêu đến một fan trầm lặng pha ấm trà, gặm nhấm những trận hòa và thua của một triều đại sa sút và trượt dốc hậu Sir Alex.
13 năm ấy, đủ những vui buồn, nhưng ngày hôm nay khi tôi đọc được những dòng tin mới về việc Rooney rời đội bóng, nó là một cảm xúc rất khác.
Anh là người "xin xỏ" Sir Alex để đá cả Hậu Vệ chỉ để được ra sân. Là người làm nền để những tài năng khác tỏa sáng, theo nhiều cách khác nhau. Là người chấp nhận đá những vị trí không đúng sở trường của mình, và nhận mọi lời chê trách khi không được tròn vai.
13 năm, từ chàng trai trọc lốc vào bóng gấu ó, gây sự với Pirest, đấm bay lá cờ phạt góc, hôn lên logo Quỷ Đỏ lúc bị ra sân đến những bước chạy dần dần chậm chạp theo năm tháng.
Tôi cũng có lúc trách anh, và không công bằng với anh khi đội bóng thua cuộc. Nhưng có lẽ tình yêu là vậy, luôn đau đớn đến thế lúc thất bại, luôn là đòi hỏi và ham muốn ích kỷ cá nhân, áp lực lên vai anh thế nào khi người ta luôn mong anh tỏa sáng. Ai hiểu được?
Hào quang ấy đã cháy từ cách đây 13 năm rồi.
.....
Blue là màu của nỗi buồn. Cũng là màu của hy vọng.
Chân trời mới, ngôi nhà xưa cũ, chỉ mong anh chân cứng đá mềm. Chỉ là, biết bao nhiêu lời để nói cho đủ, về gã Shrek với cái gãi đầu và điệu cười ngượng nghịu năm xưa.
Những gã trai trẻ khác sẽ đến và đi, trên mặt cỏ Old Trafford, hát những giấc mơ về vinh quang và tiền bạc.
Tôi nghĩ về nhà hát vắng anh mùa giải trước mắt, cả những mùa sau nữa. Giấc mơ xưa cũ của lũ fan boy hoài cổ, về những cú nã đại bác, những bước chân không mệt mỏi của một số 10 lặng thầm.
Tạm biệt anh. Ai là người ru khúc hát cuối chào anh đây?
"Blue is the saddest color."
From BeP
Nhận xét
Đăng nhận xét