Film võ thuật

Đã từ lâu rồi các bộ phim hành động của Hollywood trở nên quá nhàm chán. Bạn không còn nhìn thấy những cú máy dài mà trong đó các nhân vật lẫn diễn viên đóng thế phải dùng hết tài nghệ của mình để thực hiện các pha đánh đấm ngoạn mục. Thay vào đó là toàn những đoạn cắt cảnh chớp nhoáng, những cú đấm tủn mủn và vài ba hiệu ứng âm thanh chịch choạc cho ra vẻ hồi hộp.

Vào cái ngày Hồng Kông được “trao trả” cho Trung Quốc, nhiều người vẫn chưa biết rằng việc ấy sẽ ảnh hưởng lớn thế nào đến các bộ phim điện ảnh sau này của một trong những mảnh đất đã phát triển đến mức tạo điều kiện cho cả dòng phim cấp ba. Bị ảnh hưởng bởi làn sóng ấy là rất nhiều đạo diễn hoặc phải làm nhạt bớt chất táo bạo trong phim của mình, hoặc quyết định về hưu hẳn. Sự xuất hiện của những bộ phim như Sát Phá Lang của Diệp Vĩ Tín, Huyết Chiến của La Thủ Diệu hoặc Võ Hiệp của Trần Khả Tân là những điểm sáng hiếm hoi của dòng phim võ thuật mà người ta có thể nhìn thấy sau năm 2000.

Chính vì thế mà ngày nay series John Wick với sự hiện diện quá “hợp cảnh” của Keanu Reeves hay series The Raid của Indonesia mới được giới chuyên môn đánh giá cao ở những pha hành động thật sự, đòi hỏi rất nhiều kỹ năng võ thuật lẫn khả năng diễn xuất của các diễn viên chính. Còn nhớ ngày nào, một đạo diễn phim võ thuật người Thái Lan đã phải quỳ xuống tạ ơn trời sau khi diễn viên đóng thế còn sống sau cảnh nhảy từ trên cầu xuống trước đầu một chiếc xe tải đang chạy.

Thế giới của những bộ phim võ thuật có những cái giá phải trả bằng mạng chứ không chỉ là đổ máu, gãy xương. Chính vì thế mà trong mắt của người hâm mộ lâu năm, bên cạnh giá trị mãn nhãn đến từ từng 1/10 giây một, nó còn có cả sự kính trọng, cảm phục và e sợ đặc biệt. Nếu bạn từng biết, trong một chương trình truyền hình của Trung Quốc để tri ân Thành Long, người ta từng đưa lên sân khấu mười mấy đời diễn viên đóng thế được đào tạo và dìu dắt của bậc anh cả này để kể bao nhiêu câu chuyện cảm động rơi nước mắt trong nghề. Mỗi người trong nghề không dưới 20 lần gãy xương. Còn để nói về số lượng năm tháng luyện võ, thậm chí từng tham gia vào các băng đảng đường phố để đánh đấm như Chung Tử Đơn thì còn dài hơn rất nhiều.

Với tôi thời đại của những bộ phim hành động võ thuật đỉnh cao là từ lúc Lý Liên Kiệt, Chung Tử Đơn còn trẻ. Của thời Hoàng Phi Hồng và Dì Mười Ba vẫn là một trong những cảnh tình cảm e lệ đậm chất phong kiến ngày xưa làm sáng lên một nụ cười ở khán giả vừa mê xem đánh võ, vừa có một chút máu sến. Hay cách Lý An, Từ Khắc, Trần Khải Ca, Vương Gia Vệ đưa chất tình vào trong phim võ thuật như thế nào. Giờ bạn vẫn sẽ nhìn thấy tên của những đạo diễn lừng lẫy đó qua một số bộ phim mới, ra mắt hàng năm ở rạp, chỉ khác là giờ đó đã là những bộ phim giải trí, nhiều kỹ xảo, bị các cô cậu trẻ măng chê là phim nhảm.

��Trong số các ngôi sao võ thuật nổi tiếng, rồi ai cũng có một shot ảnh để đời, cho dù nó to hay nhỏ thì fan của họ cũng sẽ giữ cho bằng được, bởi vì ở đó có một thứ tuyệt vời hơn tất cả là thần thái.

Và bởi vì những giá trị mà dòng phim võ thuật điện ảnh của Hồng Kông năm xưa để lại những giá trị còn hơn cả hào hùng mà vài thế hệ sau có thể sẽ không còn biết đến.

- Lu -

Nhận xét

Bài đăng phổ biến