Thôi e đừng tự trách
20 tuổi
Em gặp người mình muốn kết hôn.
20 tuổi, em cãi nhau với mẹ vì mẹ cứ cằn nhằn em ở nhà suốt ngày ôm điện thoại.
Nhưng lời của mẹ rõ là vô ích.
Em vẫn cầm điện thoại cười ngốc nghếch, còn người ở màn hình bên kia dường như cũng vui vẻ giống em.
Người ấy nói: Đợi vào học, tớ mời cậu đi ăn.
Em bảo: Tớ không chờ được đến lúc ấy mất.
Mùa hè sao dài đến vậy.
Mấy tháng sau, hai người nắm tay nhau đi quanh sân tập thể thao, cứ đi mãi, đi mãi, dường như chẳng có điểm dừng.
Trong lòng bàn tay mình, em cảm nhận được mồ hôi của hai người hòa vào nhau, ấm áp.
Em nghĩ, cả đời này ở bên người ấy, hẳn cũng chẳng phải việc gì khó khăn.
22 tuổi
Hai người sắp tốt nghiệp.
Em chẳng còn cười vui tâm sự cùng anh ấy chuyện vặt vãnh trong phòng ký túc.
Anh ấy cũng không còn kể với em thật nhiều về cầu thủ mà mình hâm mộ.
Ở nơi tuyển dụng, những tập hồ sơ chất đống, trên mỗi tấm hình là từng khuôn mặt như hoa.
Nhưng rồi thì hai người vẫn không thể về chung một chỗ.
Anh ấy đi một tỉnh vùng ven biển
Em thi đỗ công chức ở quê nhà,
trở về thành phố nhỏ nơi sinh ra.
Em không thích làm công chức, nhưng ai cũng bảo phụ nữ như thế là tốt nhất.
Còn anh ấy nói, hai người xa nhau vài năm cũng chẳng sao.
Chỉ cần chúng ta còn yêu và tin nhau là được.
25 tuổi
Anh ấy ba lần chuyển việc, nhưng vẫn không có gì khởi sắc.
Em vẫn đi làm như bình thường, thỉnh thoảng bận rộn, đôi khi nhàn rỗi.
Cuộc sống xa cách đôi nơi khiến hai người rất khó tìm được chủ đề nói chuyện chung.
Dù rằng em đã rất cố gắng tìm lời để nói...
Nghỉ lễ Quốc khánh, em đến thăm anh ấy.
Anh ấy đến đón em, bộ quần áo nhàu nhĩ xen lẫn mùi mồ hôi.
Nhưng em đâu có bận lòng.
Vì cũng đã mấy hôm rồi em chẳng gội đầu.
Em chợt nhớ tới thời đi học, trước mỗi cuộc hẹn đều phải chọn quần áo hơn một tiếng đồng hồ.
Nhưng thoáng nhớ ấy chỉ vụt qua trong phút chốc rồi lụi tan.
Em và anh ấy chia tay.
Không hiểu lầm, không cãi vã, không có người thứ ba xen vào.
Chỉ là hai người nói chuyện tương lai, nói mãi nói mãi rồi không nói nổi nữa.
Em hỏi, sao chúng ta chia tay lại thản nhiên như thế?
Anh ấy trả lời, có lẽ vì chúng ta vốn chỉ là những con người tầm thường bé nhỏ mà thôi.
26 tuổi
Thất tình không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của em.
Em vẫn đi làm và tan tầm như quy luật.
Nhưng chia tay rồi, em chẳng có lý do gì để từ chối những cuộc hẹn do bố mẹ sắp xếp.
Em gặp rất nhiều người, cao và thấp, mập và gầy, xấu và đẹp, giống anh ấy và không giống anh ấy.
Đôi bên lưu số điện thoại của nhau, thử tán gẫu chuyện trò.
Em cầm điện thoại di động, mặt không biểu cảm, lòng không gợn sóng.
28 tuổi
Em kết hôn. Chú rể là một bác sĩ.
Mẹ em rất hài lòng, mẹ anh ấy cũng rất hài lòng.
Trời cao tác hợp, trăm năm bạc đầu.
Lời nguyện trong hôn lễ như lời nói cho người khác.
Em còn chưa sẵn sàng để làm nhân vật chính của ngày hôm nay.
Em nhìn chú rể cầm hoa đi đến, quỳ trước mặt mình nói,
“Em bằng lòng làm vợ anh không?”
Cả hội trường reo vang, ánh đèn rực rỡ.
Em nói, em bằng lòng.
Phải, em bằng lòng.
Người đàn ông trước mắt có việc làm ổn định, thu nhập khá cao, hoàn cảnh gia đình tốt, ngoại hình cũng ổn.
Nhưng từ đầu đến cuối, em không hề nói một câu “Em yêu anh”.
29 tuổi
Em mang thai, mọi chuyện đều cực kỳ cẩn thận.
Không dám chơi điện thoại, cũng chẳng dám xem TV.
Bạn cũ đến nhà thăm, nói cho em những kinh nghiệm nuôi con dạy trẻ.
Cô ấy đã làm mẹ từ hai năm trước.
Em cẩn thận nghe, lòng tràn ngập hạnh phúc khi nghĩ về đứa con trong bụng.
Bạn đột nhiên hỏi, còn liên lạc với anh ấy không?
Em bảo, quên lâu rồi.
Bạn trả lời: Tớ còn chưa nói anh ấy là ai.
35 tuổi
Em chưa bao giờ tin vào “lời nguyền bảy năm”.
Nhưng một vài lời đồn về chồng em, ít nhiều em cũng đã nghe được.
Một tin nhắn được gửi đến di động, người gửi tin là cô gái trong lời đồn.
Chồng em mua cho em dây chuyền, mua cho em túi.
Còn thề thốt, hứa hẹn rất nhiều.
Người xung quanh và cả bố mẹ đều khuyên nhủ:
“Chồng biết sai là được rồi.”
“Vẫn phải sống tiếp mà.”
“Nghĩ xem ly hôn xong thì phải làm sao?”
“Con đã lớn thế rồi.”
Em liền nghĩ về nhà, về xe, về khoản tiền tiết kiệm.
Và nhìn đứa con trai sắp lên Tiểu học.
Em tự nhủ, bên nhau bao năm như thế cũng chẳng dễ dàng.
Trên đời này, ai mà không từng một lần phải cúi đầu trước cuộc sống.
42 tuổi
Lớp đại học họp lớp kỷ niệm tròn hai mươi năm tốt nghiệp.
Em gặp lại người cũ thời đại học.
Khi ấy tuổi trẻ hăm hở, giờ thì phong nhã hào hoa.
Bạn bè nâng chén kể chuyện xưa, chợt có người bày trò, để hai người ngồi chung một chỗ.
Thoáng chốc, em thấy ngượng ngùng.
Anh ấy nói, em có ổn không?
Đôi ba lần rượu, anh ấy bắt đầu không còn tỉnh táo.
Bạn bè trêu cười, nói bao năm qua rồi, anh ấy vẫn còn căng thẳng lúc thấy em.
Chỉ có mình em biết, ánh mắt anh ấy nhìn em đã chẳng còn lung linh sáng.
Cũng đúng thôi, đã bao nhiêu năm như vậy.
Anh ấy cố gắng sống.
Em nỗ lực tồn tại.
Đến bây giờ, cuộc đời hai người đã không còn điểm giao nhau nữa.
45 tuổi
Con gái nói với em, con thích một bạn nam trong lớp.
Em ngẩn người.
Con hỏi, sau này con có thể hẹn hò với cậu ấy không?
Em ngẫm nghĩ, rồi trả lời
“Việc học quan trọng, không được yêu sớm.”
Đêm ấy mất ngủ, em bất giác nhớ tới rất nhiều chuyện.
Đương nhiên cũng nhớ cả người em từng thương vô cùng ở tuổi 20.
Tai nghe phát bài ca của Trương Học Hữu:
“Đứa bé hỏi nàng, vì sao mẹ khóc
Người đàn ông bên cạnh đã sớm thiếp đi.”
50 tuổi
Con gái không còn cần em dỗ dành trước khi đi ngủ.
Cũng chẳng còn chia sẻ với em về những tâm tư.
Thậm chí con còn cảm thấy em nói quá nhiều, quá dông dài.
Đúng thế, em đã nói quá nhiều.
Em nói, còn mấy ngày nữa mới vào học, sao con đi vội thế?
Em nói, món mì cay trước cổng trường có gì ngon?
Em nói, con ngày ngày cầm di động cười ngốc nghếch gì vậy?
Em nói, ở trường phải chăm chỉ học, đừng có ra sân tập thể thao đi lung tung.
Nói mãi, nói mãi
rồi thinh lặng.
Thì cũng là một mùa hạ nóng bức, em gặp người đó.
Gặp người em nghĩ sẽ bên cậu ấy cả đời.
Em cũng sẽ trốn tiết đi xem cậu ấy chơi bóng.
Em cũng ngày ngày cầm điện thoại cười ngây ngô.
Thuở ấy, món mì cay trước cổng trường ngon hơn mọi sơn hào hải vị.
Thuở ấy, em có rất nhiều ước mơ.
Nhưng sau tuổi 25, em đã không còn sống vì mình nữa.
Và rồi, em đẩy cửa vào phòng con gái.
Em nói:
“Yêu đi con, trải nghiệm đi, để rồi hối hận.
Làm những gì con muốn.
Chọn lấy điều con yêu, chứ không phải thứ người khác cho là đúng đắn.
Hãy sống cuộc đời của con.”
Nhưng khi ấy, con gái em không hiểu.
“Sao con lại phải hối hận?”
“Tất nhiên là con phải sống cuộc đời của mình rồi.”
“Mẹ ơi, hôm nay sao mẹ lạ quá.”
…
Nhưng thôi, em đừng tự trách mình.
Vì nếu thời gian quay trở lại, có lẽ hết thảy vẫn không thay đổi.
Bởi vì đây là cuộc đời.
Mấy ai dám bất chấp đâu em.
{Dịch: Tạ Thu Ngân}
[Nguồn: weibo]
Nhận xét
Đăng nhận xét