FALLING HOME

Trong cuộc đời đã nghe biết bao bản nhạc, bao nhiêu ca khúc, và chắc hẳn có những bản nhạc khi giai điệu được tấu lên, vocal cất tiếng hát, ta khóc nức nở như một đứa trẻ, miệng gào theo, trái tim gào theo đầy thổn thức. Điều đó chẳng phải không thể khi mà có những bản nhạc được nghe trong những giai đoạn mà một thứ tình cảm yêu ghét gì đó đang xâm chiếm, bản nhạc đấy nhờ vậy mà trở nên gắn bó với một kỉ niệm, một ai đó trên đường đời không lặng.

Khi bản nhạc được mang tên không phải tên nguyên bản nữa, thì khi tấu lên, nó cứ điềm nhiên đi thẳng sâu vào tâm hồn, gợi lên những kí ức tốt đẹp hay đau đớn, những khuôn mặt, hình hài, những đôi mắt hò hẹn. Và một phản ứng đầy bản năng xảy ra khích thích tuyến lệ chạy tràn không thể kiềm chế, không thể bỏ quên. Như khi tôi nghe Axl roses hát November Rain, civil war... như khi tôi nghe Trịnh hát "Như một lời chia tay", "Ru em", như khi tôi nghe Porcupine Tree chơi bản "Lazarus", hay khi bản Piano số 2 của Rachmaninov truyền đến êm đềm.


Nhưng chẳng phải chỉ thế, với tôi, có những bản nhạc chẳng gắn với ai, tôi thường nghe một mình, nghe khi trống rỗng, nghe khi đầu óc mụ mị trong bóng tối, nghe khi cảm tưởng chẳng có nước trong mắt mà chảy ra nữa lại khiến tôi khóc, khóc nức nở, những bản nhạc chỉ dành cho tôi, chỉ sống với tôi, với cái tôi là ai trên cuộc đời này, chỉ có những bản nhạc đó chia sẻ đắng cay của cuộc đời, ngọt bùi của cuộc sống với tôi một cách chân thành nhất, sâu sắc nhất và đau nhất. Đấy là cảm giác khiến tôi cảm thấy mình sống nhất, khi thấy mắt mình ướt dần, rồi nước mắt chảy dài ra hai bên má, tôi hát theo và nhoẻn một nụ cười vì rốt cuộc đối với tôi, tôi không còn thấy cô đơn nữa,

Pain of Salvation của tôi, band nhạc cho tôi cái tên La larme, đưa tôi sự cứu rỗi linh hồn tội lỗi và đầy vị kỉ của mình. Pink Floyd đưa tôi vào cõi điên của đầu óc, dẫn tôi tới thế giới của phần tăm tối nhất trong tâm hồn mình.

Trịnh Công Sơn, ủng hộ con đường tôi đi, con đường mà tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì ngoài bản năng của mình, của tình cảm mình.

Ashes (Pain of Salvation), Don't hate me (Porcupine Tree), The water (Hurts), Wearing the inside out (Pink Floyd) ...

Tôi thích lặng lẽ một mình trong đêm tối, nghe cái list nhạc của mình, cười, khóc, lảm nhảm, và nghĩ sâu về cuộc đời đầy Tham Sân Si này.

- Tuấn lalarme -

Nhận xét

Bài đăng phổ biến