Tương phùng
Chớ nói đôi bên gặp gỡ ở nơi tha hương dị quốc vắng lặng, mà cho dù là tương phùng ở giữa dòng người đông đúc, cũng có thể bằng một ánh mắt đã nhận ra vận mệnh của mình chính là người đó. Đó chính là cảm giác.
Duyên phận thật là kỳ diệu, không phải vì trúng phải độc của hai từ duyên phận này, cho nên mới chuyện trò và tâm sự không biết chán. Chỉ là khi đó nhắc đến tình cảm, hoặc là gặp gỡ giữa ai và ai, yêu đương giữa ai và ai, luôn không rời được hai từ duyên phận này. Người có duyên, cho dù xa cách ngàn vạn, cuối cùng vẫn ở bên nhau, nắm tay nhau đi giữa hồng trần. Người vô duyên, cho dù gần ngay gang tấc, cũng giống như xa lạ, không có chút liên quan.
Nhưng cũng có người nói, duyên phận cố nhiên là quan trọng, chỉ là khi duyên phận đến cần phải dụng tâm trân trọng, nếu không dù có duyên phận sâu sắc hơn nữa cũng sẽ bị mài mòn đến hết, đến cuối cùng vẫn chỉ là qua đường vội vã như xưa, ai cũng không màng đến cảm giác của ai. Duyên sâu duyên mỏng, tình vắn tình dài, nói thế nào thì là thế ấy. Khi yêu nhau, luôn là hứa hẹn trịnh trọng, nói phải bên nhau trọn đời, không rời không xa. Nhưng khi tình cảm đó mất đi, mối tình sống chết bên nhau trong quá khứ, lại trở thành hồi ức mà ta nghĩ muôn phương nghìn cách để xóa đi.
Nhận xét
Đăng nhận xét