Khoẳng khắc người trở về từ cõi chết

Đầu tháng Năm vừa qua, tôi đặt chân tới thủ đô Madrid của Tây Ban Nha ngay trước thềm trận bán kết lượt về giữa Real Madrid với Manchester City. Trước trận đấu một ngày, tôi cùng hai người bạn quyết định tới sân tập Valdebebas của Real vào buổi sáng sớm để một lần chiêm ngưỡng những cầu thủ áo trắng bằng xương bằng thịt. Khi tới nơi , chúng tôi cùng một nhúm nhỏ các cổ động viên bản địa đứng chờ bên ngoài cổng, trong khi những ngôi sao như Bale, Benzema, Kroos hay Varane ... lần lượt lái xe đi vào bên trong. Sau khi không còn cầu thủ nào tới sân tập nữa, tôi mới quay sang hỏi nhân viên bảo vệ: "Xin chào, tôi muốn hỏi Cristiano Ronaldo đã đến tập chưa chưa? Anh ấy vẫn chưa lành chấn thương ư?"

Người bảo vệ ấy bật cười và bảo với tôi: "Cậu muốn gặp Cristiano thì phải đến sớm hơn nhiều nữa. Anh ta luôn tự lái xe đến sân sớm để khởi động trước tất cả mọi người."

Ở tuổi 31, khi đã nếm trải gần như đủ mọi vinh quang trong sự nghiệp, Cristiano Ronaldo vẫn giữ được sự chuyên nghiệp đến mức tuyệt đối như vậy. Ý chí tiến thủ và sự tự hãnh cao ngút trời ấy mới là phẩm chất đáng giá nhất của Ronaldo, khiến anh luôn nằm trong danh sách những cầu thủ hay nhất thế giới trong gần một thập kỷ vừa qua. Anh vốn dĩ chưa và sẽ không bao giờ là người hoàn hảo để có thể làm vừa lòng tất cả. Ngay tại kỳ Euro này thôi, Ronaldo đã có phát ngôn mang tính cay cú sau trận hòa với Iceland rằng "họ chơi với tinh thần một đội bóng tiểu nhược và sẽ chẳng nên cơm cháo gì ở giải đấu này đâu". Nhưng kết cục thì ai cũng đã biết: Iceland vào tới tận bán kết và khiến tất cả cổ động viên trung lập phải khâm phục tinh thần quật cường.

Ronaldo là vậy, một người khao khát chiến thắng hơn hết thảy và có một cái tôi cao vợi. Ngay từ thời còn khoác áo Manchester United, anh đã khẳng định "Giỏi nhất thế giới là Ronaldo, giỏi nhì thế giới là Ronaldo và đứng thứ ba cũng là Ronaldo" trước khi Quả Bóng Vàng 2008 được trao. Dần theo thời gian, màu áo lẫn lối chơi của Ronaldo đã thay đổi, chỉ ý chí sắt đá tin mình là số một là vẫn còn đó. Tờ The Guardian đã có ví von rất hay khi cho rằng Ronaldo giống như nhân vật trở về từ cõi chết của Leonardo DiCaprio thủ vai trong "The Revenant": một kẻ luôn tin rằng mình không bao giờ có thể gục ngã, dù cho có khó khăn đến đâu.

Một cầu thủ đã giành ba Quả Bóng Vàng, luôn đảm bảo cho đội bóng của mình 50 bàn/mùa - nhưng luôn bị yêu cầu phải nổi bật và ghi bàn trong mọi trận đấu. Chỉ cần Ronaldo tịt ngòi và không kiến tạo trong vài trận đấu thôi, gần như mọi tờ báo thể thao sẽ đặt dấu hỏi rằng liệu anh ta đã hết thời hay chưa. Nhưng Cristiano Ronaldo luôn đáp trả bằng hành động cụ thể trên sân cỏ, cho tất cả thấy rằng giống như nhân vật Hugh Glass của DiCaprio, "cái chết" sẽ không thể đến dễ dàng. Sau bốn năm liền núp sau cái bóng của Messi trong các lễ trao giải Quả Bóng Vàng, Ronaldo đã trở lại ngoạn mục để giành giải thưởng danh giá này khi đã cận kề ngưỡng 30 tuổi.

Và giờ đây khi đã ở độ tuổi 31 - cái tuổi mà nhiều ngôi sao tấn công khác đã bắt đầu sụt giảm phong độ và nghĩ tới việc đi sang các giải đấu nhẹ nhàng hơn để dưỡng già - Ronaldo vẫn là trụ cột của Real Madrid lẫn tuyển Bồ Đào Nha. Ở Euro 2016, người ta có thể thấy sự thay đổi rõ rệt ở Ronaldo qua từng trận đấu. Nếu như ở trận đấu với Iceland, Ronaldo vẫn còn mỉm cười khi bỏ lỡ cơ hội thì tới trận đấu gặp Áo, ngôi sao người Bồ Đào Nha thậm chí "không thể ngủ được sau khi bỏ lỡ cú phạt đền" theo tiết lộ của HLV Santos sau đó. Và ở những thời điểm người ta cần anh nhất, Ronaldo đều biết cách tỏa sáng. Hai bàn thắng và một pha kiến tạo trước Hungary giúp Bồ Đào Nha lách qua khe cửa hẹp để vào vòng trong, trong khi cú bật nhảy như một vận động viên bóng rổ đã đưa Selecao trời Âu vượt qua Wales để có mặt ở chung kết. Ấy là còn chưa kể việc Ronaldo nhận trọng trách sút quả luân lưu đầu tiên trong trận tứ kết với Ba Lan. Bốn năm trước, anh từng đứng lặng người đi khi chưa tới lượt sút của mình mà Bồ Đào Nha đã thúc thủ trước Tây Ban Nha. Năm nay, anh chọn làm kẻ tiên phong.

Trong trận chung kết trước chủ nhà Pháp, hàng triệu người hâm mộ Ronaldo đã nín thở khi anh bị chấn thương. Sau khi được bác sĩ chăm sóc, Ronaldo tập tễnh đi trên sân để rồi gục xuống, bật khóc. Anh lại gắng gượng ra sân để được chữa trị, trước khi bước vào sân để tiếp tục thi đấu. Và lần này đã không có phép màu nào xảy ra: Ronaldo đã không thể nào đứng vững trên đôi chân của mình nữa và phải rời sân bằng cáng. Khoảnh khắc ấy, ngay cả những người không ưa cầu thủ người Bồ Đào Nha cũng phải bình luận "tôi khâm phục khát khao cống hiến của anh ấy".

Đó chưa phải là lần cuối Ronaldo trở lại sân bóng trong trận chung kết. Khi hiệp phụ bắt đầu, anh trở lại sân với cái chân được băng bó và động viên các đồng đội. Nếu như trong sân, Rui Patricio, Pepe hay Nani ... chiến đấu với 200% tinh thần thì ở ngoài sân, Cristiano Ronaldo cũng đứng ngồi không yên bất chấp cái chân trái tập tễnh. Hình ảnh người thủ lĩnh tinh thần động viên cho các đồng đội ấy từng được Ronaldo thể hiện trong trận tứ kết cúp C1 với Dortmund hai năm trước, và cả trong loạt đá luân lưu với Ba Lan tại Euro 2016 này.

Cuối cùng, Ronaldo cũng lại khóc như 12 năm trước, nhưng là những giọt nước mắt hạnh phúc của chiến thắng. Bồ Đào Nha đã đăng quang với tinh thần chiến đấu quả cảm, những phương án thay người "mát tay" của HLV và dĩ nhiên là cả may mắn. Trong một năm mà Leo DiCaprio giành được Oscar sau bao năm chờ đợi, Ronaldo cũng được tưởng thưởng với chức vô địch Euro mà anh hằng khao khát. Cả hai dù đi những con đường khác nhau, nhưng tựu chung lại vẫn là những người đeo đuổi đam mê và được thành công mỉm cười. Những thành công ấy đều chưa phải điểm dừng cuối cùng của DiCaprio lẫn Ronaldo.

Và tôi biết rằng một khi cái chân đã lành lặn trở lại và mùa giải mới bắt đầu, tôi sẽ phải đến sân tập thật sớm nếu muốn được gặp Cristiano Ronaldo.

- Thịnh Joey -

Nhận xét

Bài đăng phổ biến