Kiên trì
Khi tôi còn trẻ, có một câu mà các vị đàn anh, tiền bối nhồi vào sọ hàng ngày là "Nếu dễ dàng đến thế thì ai cũng sẽ giàu và thành công không còn là thứ thuộc về số ít nữa". Những câu đại loại vậy cứ văng vẳng trong nỗi sợ tiềm thức của mỗi người.
Nhưng chẳng có câu nào thực sự trả lời được bạn sẽ có được thứ mình muốn (hay còn được gọi một cách mơ hồ là thành công) bằng cái gì. Đấy, điều quan trọng nhất vẫn là thứ thực tế đến khô khan. Bằng cái gì.
Sau khi lăn lộn ngang dọc với một mớ công ty và đủ thứ nghề nghiệp. Từ vài việc nghe có vẻ tâm linh và lừa đảo như tử vi bói toán, cho đến những công việc trực tiếp liên quan đến việc đào tạo con người (thuật ngữ chuyên môn nói cho oai là nhân sự), cuối cùng tôi tìm được hai chữ.
Kiên trì.
Hồi mới đi làm, lắm ông tức khí sẵn sàng đập bàn coi nhất là bét và thốt ra những câu đại loại: "Tao quit", "bố đ** làm nữa". Nhưng sau cùng, vì một tiếng vặng trong tâm khảm nào đấy, họ lại ném tất cả đống rác rưởi trong đầu óc đấy vào góc tường, tự nói với mình rằng "Ô kê, để làm tiếp vậy".
Khi còn đi làm thuê thì vậy. Nhưng đến khi làm chủ hoặc bắt đầu sở hữu một đội của riêng mình và phải ở vị trí đứng mũi chịu sào bạn mới hiểu. Làm "trẻ trâu" thực sự rất mệt mỏi.
Cứ buông mãi thì đến bao giờ mới có cái gì đấy được làm xong. Từ lúc không còn bận tâm đến mấy từ ngữ phù phiếm dạng "thành tựu", "danh vọng" và buộc phải để tâm đến những thứ thực tế hơn thì bạn sẽ hiểu. Điều cuối cùng nói lên năng lực của một người hay giá trị tồn tại của một tập thể là họ làm ra được cái gì.
Bạn thừa hiểu ý nghĩa của một công ty toàn những kẻ nói mồm và cái tôi cao ngất trời nhưng chẳng việc gì được làm đến nơi đến chốn rồi đấy.
Thế nên, kiên trì trở thành thứ mà đến giờ tôi coi trọng bậc nhất trong cuộc sống. Thay vì cãi nhau với ai đấy bằng những thứ lý thuyết chỉ để rồi kết thúc bằng "Nói thì thằng nào chả nói được!", thì giờ tôi sẽ làm cho ra sản phẩm, đặt cái bạch lên bàn mà bảo giờ tôi làm được rồi đấy, ông cãi gì thì cãi tiếp đi. Đỡ phải tức anh ách trong lòng như kiểu cãi nhau suông kia.
Không kiên trì thì không nhận định đúng vấn đề, nhiều lúc nghe kể một chuyện thì cứ sôi máu lên mà đập bàn chính nghĩa, nhưng mà như thế rất phiến diện, kết luân vội vàng, bị chi phối bởi cảm xúc, sẽ không đi đến đâu cả, nhận định sai tình huống thì kết luận sai, hành động vội vã dẫn đến kết quả không còn chút giá trị nào, vì thế, vẫn nên từ từ.
Không kiên trì thì hay bị phân tâm, người ta nói A cũng đúng mà nói B cũng hợp lý, cứ nghe A nghe B, cuối cùng thành đẽo cày giữa đường, không thứ gì thành hình cả. Thà lựa chọn và kiên nhân đi tới cùng thì sai cũng là tận cùng của sai.
Không kiên trì thì không có kỷ luật, không có kỷ luật thì không có niềm tin, vì sự ngẫu hứng thất thường sẽ tạo ra sự không ổn định về hình ảnh, không ổn định thì không đáng tin, không đáng tin thì không có uy tín.
Với tôi kiên trì là thứ đáng giá nhất (đây là góc nhìn của tôi - tôi xin nhắc lại điều này một lần nữa với bạn đọc), còn lại đều chỉ là hoa nở trong vườn, trăng dưới đáy nước mà thôi.
Tuổi trẻ làm gì cũng nên tập sự kiên trì, kiên nhẫn. Cho dù bạn không thành công bằng một cách thiên tài hay dễ dàng nào đó thì 30 năm sau nhìn lại, đó vẫn là sự thành công mà rất nhiều người không dám theo đuổi.
*Ký tên: tôi là cây viết mới, có dịp sẽ xin xưng danh với các độc giả của Mann up sau.
Tôi là người họ tên, tuổi tác gì chẳng quan trọng. Cuối cùng chỉ có điều bạn làm được cho đời mới nói lên bạn là ai.*
Nhận xét
Đăng nhận xét