Bạn còn nhớ tiết học cuối cùng ngày hôm ấy?
Bạn còn nhớ tiết học cuối cùng ngày hôm ấy?
1. Tiết học cuối cùng trước kì thi Đại học bình tĩnh lắm, tất cả mọi người đều lặng im đọc sách, chẳng có nhiều cảm xúc như trong phim ảnh, tiếng chuông tan học vừa vang lên thì ai về nhà nấy, hôm sau thi rồi. Giờ ngẫm lại, hình như còn có chút buồn thương cùng hoài niệm trong đó.
2. "Mãi về sau mới biết được, chia xa là chuyện thường ở đời, nhưng câu tạm biệt của mùa hạ năm ấy, có lẽ có chút ý nghĩa đặc biệt mà ta chưa thể gọi tên, vậy nên vô cùng khó quên lãng. Chờ đợi câu chuyện của bạn." - Hà Cảnh
3. Ngày học cuối cùng ấy, thầy chủ nhiệm nói: "Các em nhìn sách đi, thầy, nhìn các em." Cô Ngữ văn nói: "Quan trọng là quá trình, kết quả cũng chẳng quan trọng đến thế đâu." Cô Địa nói: "Con người luôn phải cố hết sức mình để làm thật tốt một chuyện gì đó." Thầy Sử nói: "Làm bài Lịch sử hay đối xử với mọi người xung quanh, cũng đều phải biện luận khách quan theo tất cả các mặt. Hi vọng sau này các em sẽ có thơ ca cùng phương xa, chứ chẳng phải game online cùng đồ hộp." Những câu nói của thầy cô trở thành kí ức cuối cùng với tôi.
4. Tháng 6 năm ngoái tôi tốt nghiệp rồi. Thầy nói với chúng tôi, sau này có thời gian thì về thăm trường. Nhưng thật ra, chia ly rồi, muốn tụ tập lại cũng khó vô cùng, có lẽ tôi cũng chẳng bao giờ có thể trở về lớp học thân thương ấy để nghe lại một tiết thầy cô giảng bài. 12A4, nhớ các cậu.
5. Tiết học cuối cùng, lớp trưởng đại diện cả lớp bước lên bảng viết lại đôi dòng: "Bởi vì phải tốt nghiệp, nên chúng em xin nghỉ học, thời hạn là vĩnh viễn. Mong cô cho phép." Hôm sau, cô lên trường thấy được, chụp lại đăng lên với cap rằng: "Cô không cho phép." Vậy là, chúng tôi chưa được sự đồng ý của cô đã vội vàng tốt nghiệp rời trường rồi.
6. Tiết học cuối cùng sao? Là trải qua trong lớp ôn thi ở trường. Có chút nóng, nhưng chẳng có xíu nào bồn chồn không yên. Thầy chẳng nói gì khác, chỉ là trả lời những câu hỏi của các bạn giơ tay thắc mắc, ai cũng mong ngóng cái giây phút tốt nghiệp, lại chưa từng nghĩ đến đây sẽ là buổi tối mùa hạ khó quên nhất. Cả đám người, một phòng học, chờ đợi những ngày nghỉ hè, chờ đợi những điều tuyệt vời của bốn năm sau...
7. Thật ra lúc ấy cũng rất yên tĩnh, rất bình thường, giống như giờ phút trước những kì thi lớn nào đó bất kì từng trải qua vậy. Cho đến khi thực sự bước ra khỏi trường thi, cho đến khi cả lớp quây quần nơi phòng học cũ nhận phần tài liệu ôn thi cuối cùng, nhìn dãy phòng học đối diện lớp 11 còn đang học bài, mới bỗng cảm thấy, a, thì ra tôi đã chẳng phải học sinh cấp Ba nữa rồi.
8. Tiết học cuối cùng là Anh Văn, cô vừa bước vào, lớp trưởng kêu cả lớp đứng dậy, hát: "Trong lòng em, cô là đẹp nhất, mỗi nụ cười cũng thật say đắm lòng người." Mắt cô đỏ thật nhanh, rồi lại khóc chẳng thành lời.
9. Làm thế nào cũng chẳng thể tìm lại chiếc thẻ nhớ lưu trữ những kỉ niệm về cấp Ba của tôi nữa, trong khoảnh khắc này đây, nó lạc mất giữa kẽ tay tôi rồi. Vì điều này, tôi khóc, tôi hối hận, tôi buồn phiền, vô số đem đen. Đến tận hôm nay, tuy đã trải qua ba năm, nhưng tôi vẫn nhớ như in. Mẹ nói, kì thi Đại học năm nay, em họ có tới nhà một chuyến, kêu tôi truyền cho em ấy vài kinh nghiệm. Thật ra tôi chỉ muốn nói với em ấy: Nói chuyện vui vẻ với những người bạn của em đi.
10. Trường cấp Ba của tôi không cho mang điện thoại. Khung cảnh ngày cuối cùng ấy tôi cũng quên rồi. Chỉ nhớ rằng, sau khi kết thúc tiết học cuối cùng, như những hôm trước vậy, tôi vẫn đem về nhà cả một xấp tài liệu ôn thi mà thầy cô chuẩn bị...
11. Nhớ thầy chủ nhiệm hát rất hay, giờ học cuối, thầy có hát khúc Cái Giá Của Tình Yêu: "Đi thôi, cứ đi thôi, con người luôn cần phải học được cách tự mình trưởng thành." Nghẹn ngào, chẳng thể hát được nữa, rất nhiều bạn cũng khóc. Nhớ lúc mới vào học, cả lớp xếp thành hàng, thầy lấy máy ảnh ra, nói phải đem hình ảnh đẹp nhất của chúng tôi lưu giữ lại. Chớp mắt đã tốt nghiệp thật nhiều năm rồi, quãng thời gian ấy như bị nhấn nút tạm dừng vậy, thỉnh thoảng khiến ta ngẩn ngơ thương nhớ, cảm thấy cứ quay đầu là có thể nhìn thấy ngôi trường xưa với những người bạn cùng sát cánh năm nào.
12. Trước khi lên lớp dạy tiết cuối cùng, thầy nói mở sách coi lại phần nội dung các em muốn coi nhất, chỗ nào không hiểu phải hỏi thầy ngay lập tức, thầy chỉ có thể giúp các em đến đây thôi, trận chiến cuối cùng còn sót lại ấy, phải dựa vào chính các em, thầy muốn nhìn thấy các em cười tươi bước lên chiến trường.
13. Những ngày tháng chán ghét vô cùng của lớp 12, những ngày tháng luôn miệng nói sẽ không bao giờ hoài niệm cùng trở về, những ngày tháng mà sau khi tốt nghiệp hoài niệm vô cùng mà chẳng thể trở về... Có lẽ, việc có thể trước mắt là quý trọng giờ phút này đây.
14. Tiết cuối trước lúc tốt nghiệp, chẳng giống trong tưởng tượng, nhưng rất nhiều người cũng vụng trộm lau nước mắt, cứ luôn muốn thoát khỏi những tháng ngày cấp Ba khổ rồi mệt ấy, nhưng khi nó đến thật rồi, lại không nỡ chút nào. Cấp Ba, đó là quãng thời gian tươi đẹp. Giờ đây, tôi - khi đã là một sinh viên Đại học, vẫn đang tiếc nuối tháng ngày xưa cũ, tôi tin rằng đó là thờ gian đẹp nhất đối với tôi. Cũng chúc cho các em tham gia kì thi THPT năm nay đạt được một thành tích thật tốt, thi Đại học không phải trạm cuối cùng, nó là một trạm khởi hành, mong cho những điều tốt đẹp sẽ thành hiện thực.
15. Hình như tiết cuối cùng là tiết Anh Văn của thầy chủ nhiệm, thầy dạy lớp hai năm, mặc dù tôi luôn cảm thấy thầy chẳng thích tôi, bắt bẻ tôi suốt, nhưng giờ cũng rất nhớ thầy, đích xác là nhờ thầy mà tôi tiến bộ không ít. Năm nhất rồi, hay nhớ lại thời cấp Ba, lúc ấy mới tuyệt làm sao, nhiều bạn bè, nhiều niềm vui.
16. Chúng tôi cùng hát "Bằng Hữu", cứ hát cứ hát lại muốn khóc, thấy mình mít ướt quá, luôn nhịn cho nước mắt chẳng rơi. Hai năm rồi, trước ngày thi Đại học, cứ nghĩ muốn làm gì thì làm, nhưng đến lúc ấy rồi, lại không biết làm gì nữa, giống như mọi thứ trở nên vô vị, chẳng ý nghĩa. Nhớ cái xấp giấy ôn thi làm mãi cũng không hết, cũng rất nhớ người bạn cùng bàn nói mãi cũng không hết chuyện khi xưa.
17. Tôi chẳng nhớ tiết cuối cùng là tiết gì nữa. Chỉ nhớ tới hình ảnh thầy chủ nhiệm mãi đứng dưới gốc liễu đợi trong lúc chúng tôi làm bài thi, lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc vẫn đứng đợi. Thi xong môn cuối, gặp thầy dưới tán liễu ấy, thực sự khiến người ta chẳng thốt thành lời. Từng bạn nói câu tạm biệt với thầy, người nóng tính gần 40 như thầy cứ đứng đó vẫy tay khóc mãi thôi.
18. Nhớ mọi người quá, hôm cuối đến trường vừa hay là sinh nhật 18 tuổi của tôi. Mãi cũng chẳng thể quên hình ảnh cả lớp cùng chúc tôi sinh nhật vui vẻ.
19. Thầy Toán nói: "Không được hét tỏ tình, không được xé sách, không được khóc."
Thầy Sử nói: "Đừng tùy tiện đổi đáp án, bởi đổi ở đây là vận mệnh."
20. Thật ra, tôi cũng không nhớ rõ nữa, quãng thời gian ấy bỗng trở nên mông lung đến lạ, tôi chỉ nhớ rõ hình dáng đại khái, lại không nhớ rõ từng giây từng phút đã trải qua một cách cụ thể. Sau đó, tự nhiên có một ngày, chúng tôi phải xé bỏ những áp phích trên bốn bức tường phòng học, phải lau đi tất cả những câu lưu bút trên tấm bảng phía cuối lớp, phải chuyển bàn học của chúng tôi ra ngoài, chỉ để lại số lượng vừa đủ cho một phòng thi. Sau đó, chúng tôi đều khóc. Sau đó, đã chẳng còn sau đó nữa rồi.
• Dịch: Linh Lung Tháp
Nhận xét
Đăng nhận xét