Đích Lư

Huyền-đức sợ hãi, vội cởi ngựa Đích-lư, mở cửa vườn dắt ra, nhảy phắt lên yên, phi một mạch về phía cửa tây, không kịp hỏi đến bọn tùy tùng. Lính gác hỏi, Huyền-đức không đáp, ra roi chạy miết. Lính gác ngăn lại không được, vội phi báo với Sái Mạo. Mạo lập tức đem năm trăm quân đuổi theo. Lại nói Huyền-đức ra khỏi cửa tây, đi được vài dặm, trước mặt có một suối lớn chắn ngang. Suối Đàn-khê này rộng độ vài trượng, chảy ra Tương-giang rất mạnh, sóng gió hết sữ dữ dội. Huyền-đức đến sát bờ, thấy không thể qua được, gò ngựa trở lại, nhìn về phía tây thành, bụi bốc mù mịt, quân đuổi theo sắp đến nơi. Huyền-đức nói: “Phen này chắc chết!”, rồi quay ngựa lại bờ suối. Lúc ấy quân đuổi đã kéo đến nơi. Huyền-đức hoảng sợ, quất ngựa xuống suối. Đi được vài bước, ngựa ngã quỵ hai chân trước, ướt hết cả áo bào. Huyền-đức liền giơ roi hô lớn: - Đích-lư! Đích-lư! Nay mi hại ta rồi! Huyền-đức vừa dứt lời, con ngựa bỗng rún mình nhảy vọt cao ba trượng sang bờ phía tây. Huyền-đức như vừa bay bổng lên mây. Về sau, Tô học sĩ (tức Tô Đông-pha) có làm một bài cổ phong vịnh việc ấy. Thơ rằng: Tuổi già vui cảnh xuân tàn Ngẫu nhiên lần tới khe Đàn qua chơi Ngẩn ngơ dừng ngựa đứng coi Bông hoa trước mặt tả tơi cánh hồng. Nhớ xưa vận Hán đã cùng, Nào hùm đua sức, nào rồng chọi nanh. Tương-dương mở tiệc linh đình Không may Huyền-đức thình lình gặp nguy! Cửa tây trốn nạn ra đi Sau lưng đã thấy quân truy đến gần. Mông mênh mặt suối cách ngần Nước sâu thăm thẳm muôn phần khó thay! Vó câu rẽ sóng như bay Lưng trời gió cuốn một roi vẫy vùng... Tai nghe tiếng kỵ đè chừng Hai rồng cất cánh giữa dòng bay lên. Rõ ràng chân chúa Tây Xuyên Người này ngựa ấy phỉ nguyền vua tôi. Khe Đàn cuốn nước ra khơi, Chúa hiền ngựa tốt nay thời ở đâu? Nhìn sông luống ngẩn ngơ sầu Bóng chiều bảng lảng phơi đầu núi không... Tam phân một giấc mơ mòng Chỉ còn vết tích ghi trong cõi đời. Huyền-đức sang đến bờ bên kia, ngoảnh lại đã thấy Sái Mạo dẫn quân đến nơi, gọi to rằng: - Sao sứ quân bỏ tiệc mà đi thế? Huyền-đức đáp: - Ta cùng ngươi không thù không oán, sao muốn hại ta? Mạo nói: - Tôi đâu có mưu ấy, sứ quân đừng tin lời người ta nói. Huyền-đức thấy Mạo sửa soạn cung tên, liền quất ngựa chạy về phía tây nam. Mạo bảo với tả hữu rằng: - Người ấy thật có thần giúp! Mạo sắp sửa trở về thành thì thấy Triệu Vân đem ba trăm quân từ trong cửa tây ruổi tới. Thế là: Long câu cứu chủ vừa qua suối Hổ tướng đem quân rắp báo thù Chưa biết Sái Mạo phen này sống chết thế nào, xem hồi sau mới rõ.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến