Những người ta yêu
Gần đây, tôi có mơ một giấc mơ ... ở đó thời gian mà tôi còn lại trong cuộc đời này không còn quan trọng...
Ở đó, có người tôi yêu,
Có những người yêu tôi,
Có những bằng hữu của tôi,
Có cả những người gen tỵ với tôi,
Cũng có những kẻ thù của tôi,
----
Nhưng ở đó, mọi truyện có lẽ đã không còn quá quan trọng nữa ... khi chúng ta đứng giữa 2 thế giới, chỉ 1 ranh giới mong manh... mơ hồ, chúng ta không thể đoán trước được số phận của mình ...
------------
Vận khi cứ như thế, đến, đi ... mọi thứ chỉ mơ hồ như khói sương, trìm trong sương khói ... Đôi khi chúng ta không phân biệt được giữa yêu, không yêu, cái này khó khi ở thời gian này yêu, sau đó, ngoảnh đi ngoảnh lại vài năm, chúng ta đã trở thành những người xa lạ, có gặp cũng chỉ có 1 cái cười khẩy cho nhau thôi.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi nhanh, trong khoẳng khắc mơ hồ, ảo diệu ấy, liệu tôi có gặp được e. Helen ?
Nhận xét
Đăng nhận xét