Vì sao suka yêu nobita?
Câu chuyện lý thú xung quanh nhóm bạn của Đôrêmon, đầy tính nhân văn và giáo dục sâu sắc. Có lần, có người bạn hỏi mình vì sao Xuka lại chọn Nôbita mà không chọn Đê Khi, và nếu mình là Xuka thì sẽ chọn ai?
Câu hỏi ấy rất hay và mình không muốn trả lời thật với suy nghĩ của mình, vì nhiều lý do,...
Câu hỏi ấy rất hay và mình không muốn trả lời thật với suy nghĩ của mình, vì nhiều lý do,...
Vì sao Xuka lại chọn Nôbita?
Lẽ nào câu chuyện lại có một kết thúc khác: Xuka không chọn Nôbita chỉ vì Nôbita là một cậu bé hậu đậu, vụng về, nhưng tốt tính?
Người đầu tiên mà Nôbita nghĩ đến luôn là Xuka mỗi lúc cậu bé có chuyện vui hay buồn, điều đó thật đáng quý biết bao. Lẽ nào lại có một kết thúc khác ư?
Lẽ nào câu chuyện lại có một kết thúc khác: Xuka không chọn Nôbita chỉ vì Nôbita là một cậu bé hậu đậu, vụng về, nhưng tốt tính?
Người đầu tiên mà Nôbita nghĩ đến luôn là Xuka mỗi lúc cậu bé có chuyện vui hay buồn, điều đó thật đáng quý biết bao. Lẽ nào lại có một kết thúc khác ư?
Bỏ qua tính giáo dục của câu chuyện, mình lại suy tư vài điều, chẳng biết có đồng cảm với Xuka không nhỉ? Rõ ràng Xuka thích chơi với Đêkhi hơn là Nôbita. Ngoài sự nể phục của cô bé đối với Đêkhi, cô còn có tình cảm dành riêng cho cậu ấy nữa. Nhưng, Đêkhi có biết điều đó hay không? Nếu cô bé thực sự có được sự lựa chọn một cách công bằng giữa hai người: Đê khi và Nôbita, cô bé sẽ chọn ai?
Vì sao Xuka chọn Nôbita?
Xét về mặt tích cực: có thể cô bé đã chọn Nôbita vì cô luôn nằm ở vị trí đầu tiên trong tim cậu bé. Cậu ấy là người cô có thể tin tưởng và có thể sống một cuộc sống bình dị nhưng hạnh phúc.
Xét về mặt tiêu cực: có thể đối với Đêkhi, cô chỉ là cái bóng và cô không có quyền lựa chọn Đêkhi. Đêkhi là một người tốt, thông minh, đẹp trai,...và chẳng có tính xấu nào cả nhưng vì Đêkhi không chọn cô, biết làm sao được nhỉ?
Người ta đã làm một cái thí nghiệm kín thế này:
Cho hai anh giáo sư với hai phong cách khác hẳn nhau cùng làm một bài toán:
+ Anh thứ nhất giải rất nhanh, rồi từ tốn đặt bài giải xuống đi về
+ Anh thứ 2 giải xong, cũng rất nhanh, vui quá đập vỡ một cốc nước rồi đặt bài giải xuống
Khi lấy phiếu thăm dò trên 100 người, xem ai được quý hơn, kết quả là ông thứ 2
Đầy là một thí nghiệm kinh điển của tâm lý học hiện đại. Cũng tựa như Nobita với Dekhi, anh Dekhi vuông vức, mô phạm quá, thích hợp làm thần tượng hơn là người yêu, còn chú Nobita hơi vụng, có tật song trông nó giống người hơn, thật hơn cho nên dễ gần hơn chứ làm gì có cái gì phải chọn lựa ở đây.
PS: Cái câu cuối nghe nó hèn hèn..nếu cái gì chọn được thì tội gì ko chọn, không được chọn thì tìm cách cho nó được chọn, còn nhỡ chọn sai thì trách là trách tại sao lúc í mình chọn sai, còn sai sờ sờ ra rồi thì tìm cách cải thiện nó, cải thiện không được thì thích nghi, thích nghi cũng ko được thì.........chịu vậy ^.^, vì cuộc sống nó vốn méo mó, phải hoàn thiện từ từ...Cứ hở tí thì đổ vào số phận thì nằm vắt chân lên ngủ cho sướng thân..
Cho hai anh giáo sư với hai phong cách khác hẳn nhau cùng làm một bài toán:
+ Anh thứ nhất giải rất nhanh, rồi từ tốn đặt bài giải xuống đi về
+ Anh thứ 2 giải xong, cũng rất nhanh, vui quá đập vỡ một cốc nước rồi đặt bài giải xuống
Khi lấy phiếu thăm dò trên 100 người, xem ai được quý hơn, kết quả là ông thứ 2
Đầy là một thí nghiệm kinh điển của tâm lý học hiện đại. Cũng tựa như Nobita với Dekhi, anh Dekhi vuông vức, mô phạm quá, thích hợp làm thần tượng hơn là người yêu, còn chú Nobita hơi vụng, có tật song trông nó giống người hơn, thật hơn cho nên dễ gần hơn chứ làm gì có cái gì phải chọn lựa ở đây.
PS: Cái câu cuối nghe nó hèn hèn..nếu cái gì chọn được thì tội gì ko chọn, không được chọn thì tìm cách cho nó được chọn, còn nhỡ chọn sai thì trách là trách tại sao lúc í mình chọn sai, còn sai sờ sờ ra rồi thì tìm cách cải thiện nó, cải thiện không được thì thích nghi, thích nghi cũng ko được thì.........chịu vậy ^.^, vì cuộc sống nó vốn méo mó, phải hoàn thiện từ từ...Cứ hở tí thì đổ vào số phận thì nằm vắt chân lên ngủ cho sướng thân..
Câu chuyện dành cho trẻ con, tưởng chừng như đơn giản nhưng cũng lắm điều để bàn,...huống chi trong đời sống thật của chúng ta. Đôi lúc, tưởng rằng con người ta luôn có sự lựa chọn cho tương lai và hạnh phúc của mình, nhưng thực tế thì không hẳn vậy. Dường như có sẵn con đường trước mắt, dù rất mờ ảo nhưng ta không thể không đi trên con đường ấy! Có nổ lực lắm thì cũng thay đổi chút ít nhưng không thể thay đổi lộ trình, có lẽ vậy!
Nhận xét
Đăng nhận xét