KAKA – ĐÔI CÁNH THIÊN THẦN VÀ SỨ MỆNH CỦA CHÚA
KAKA – ĐÔI CÁNH THIÊN THẦN VÀ SỨ MỆNH CỦA CHÚA
Ngày 8/3/2001, chàng trai Ricardo Leite đi mua sắm với mẹ như thường lệ, nhưng anh sớm nhận ra rằng có điều gì đó khác thường. Trong cái ngày Quốc tế phụ nữ ấy lại có rất nhiều cô gái đến vây quanh lấy anh để xin chữ ký và chụp hình, dù chỉ vài ngày trước anh còn là một chàng trai 18 tuổi bình thường như bao người khác.
Cũng phải thôi, bởi lẽ trước đó 1 ngày, chính anh là người đã ghi 2 bàn thắng liên tiếp trong vỏn vẹn 2 phút để giúp Sao Paulo lội ngược dòng trước Botafogo tại giải bang Rio-Sao Paulo. Các CĐV sướng như điên, còn cánh báo chí biết rằng họ sẽ không về nhà nếu như không moi được ít thông tin từ cậu nhóc có khuôn mặt thư sinh ấy. Và kể từ đó, người ta đã được chứng kiến một thiên thần vụt sáng trên bầu trời Brazil. Thiên thần mang tên Ricardo Kaka.
BÀN TAY CỦA CHÚA
Mùa hè năm 2003, toàn bộ các cầu thủ của AC Milan đang lâng lâng trong men say chiến thắng sau chức vô địch Champions League. Không ai biết rằng một ngôi sao lớn sắp cập bến San Siro và làm nên một trang sử vàng mới với Rossoneri. Ngay cả HLV Carlo Ancelotti cũng không thể biết được điều đó khi ông lần đầu tiên gặp Kaka tại sân bay Malpensa. “Chúa ơi, chúng tôi vừa ký hợp đồng với một sinh viên đại học!”, Carletto đã ôm đầu và thốt lên như thế khi nhìn thấy chàng tân binh của mình. Kể cả trong buổi họp báo sau đó, vị chiến lược gia người Italia cũng tỏ ra lúng túng khi bị các phóng viên hỏi về Kaka, tất cả những gì ông có thể khái quát về anh là một cầu thủ có kỹ thuật khá tốt, chơi ở vị trí hộ công và có tiềm năng phát triển. Nhưng rồi mọi chuyện lập tức thay đổi khi Ancelotti chứng kiến buổi tập đầu tiên của Kaka tại Milanello. “Tiên sư”, Gattuso buột miệng khi cú huých vai của anh chẳng thể làm Kaka chao đảo, còn Nesta bị chàng lính mới “xỏ lá” với một đường chuyền hoàn toàn bất ngờ. Những buổi tập sau cũng chứng kiến kịch bản tương tự, và Ancelotti nhanh chóng nhận ra rằng mình đang sở hữu một viên ngọc quý: “Cậu ta như thể được Chúa phái tới vậy.”
Quả đúng là Kaka được Chúa phái tới kể từ khi anh thoát chết kỳ diệu sau khi bị ngã ở hồ bơi năm 18 tuổi. Người ta chẩn đoán rằng Kaka đã bị rạn đốt sống cổ và gần như phải từ bỏ bóng đá. Nhưng rồi anh hồi phục một cách kỳ diệu chỉ vài tháng sau đó, trở lại với sân cỏ và tỏa sáng trong trận gặp Botafogo. Kể từ đó Kaka luôn nói rằng anh mang ơn Chúa, và mọi bước thăng tiến trong sự nghiệp của anh đều có bàn tay của Người. Anh tới với Milan như một định mệnh mà Chúa sắp đặt sẵn, để anh kế thừa sự nghiệp của những số 10 lừng lẫy nơi đây. Milan lúc đó đang sở hữu một Rivaldo từng giành Quả bóng vàng châu Âu và một Rui Costa là chủ công trong chiến dịch Champions League 2002/2003, nhưng HLV Ancelotti vẫn quyết định chọn Kaka làm nhân tố then chốt cho Rossoneri. Anh có kỹ thuật, tốc độ và khả năng săn bàn bẩm sinh của một cầu thủ Brazil, nhưng đồng thời cũng biết cách chơi thực dụng như một cầu thủ châu Âu chính gốc. Đó chính xác là điều mà Carletto muốn thấy ở nhạc trưởng của Milan, và ông đã không lầm.
Mùa giải 2003/2004 chứng kiến sự bùng nổ của Kaka khi anh ghi 10 bàn thắng và là một nhân tố không thể thiếu trong đội hình của Milan giành Scudetto. Anh đẩy cả Rui Costa lẫn Rivaldo lên băng ghế dự bị, nhưng không ai phàn nàn gì về điều đó cả. Rui tuyên bố rằng: “Chúng tôi không phải là kẻ thù”, còn Rivaldo, người vốn nổi tiếng với sự ganh đua và ích kỷ, chỉ cười lớn: “Thằng nhóc này có tố chất của một ngôi sao lớn”. Nhưng có một người chắc hẳn sẽ rất cay cú khi chứng kiến màn trình diễn của cầu thủ Brazil, đó là chủ tịch Luciano Moggi của Juventus. Thực chất Bà đầm già thành Turin đã nhắm tới Kaka trước Milan, nhưng chủ tịch Moggi đã gạt phắt đi khi nghe thấy cái tên Kaka – phiên âm giống như “cacca”, nghĩa là cục phân theo tiếng Ý. Để rồi sau này Gianluigi Buffon còn đá đểu Moggi khi nhắc lại chuyện này: “Nếu ngài không mua Kaka thì có lẽ cũng không nên mua tôi!”. Buffon trong tiếng Ý nghĩa là “Thằng ngu”. Thế đấy!
Chúa đã giúp Kaka được đá bóng trở lại, để anh tỏa sáng trên những sân cỏ Brazil, để anh tới với Milan chứ không phải Juve, nhưng không phải chỉ để thay thế Rui Costa như kế hoạch ban đầu của Carlo Ancelotti. Còn hơn thế, anh tới trời Âu là để mở ra lịch sử của một khái niệm mới trong bóng đá: số 10 hiện đại.
BAY CAO VỚI ĐÔI CÁNH MÀU ĐỎ ĐEN
Người ta vẫn thường nói rằng ánh hào quang của những số 10 cổ điển đã tắt kể từ tháng 1/2015, khi Juan Roman Riquelme tuyên bố giải nghệ ở Argentina. Nhưng thực chất, sự chuyển giao giữa số 10 cổ điển và số 10 hiện đại đã diễn ra từ trước đó cả thập kỷ. Đó là khi Rui Costa dạy bảo cho Kaka trong những phút nghỉ giải lao ngắn ngủi, để rồi ở mùa giải 2004/2005, người hâm mộ đã chứng kiến một mẫu tiền vệ công hoàn toàn mới. Kaka hoàn thiện tư duy kỹ-chiến thuật và được phép chơi tự do phía sau cặp tiền đạo Shevchenko – Inzaghi (đôi khi là Crespo), anh di chuyển rất rộng và bao quát mọi nhiệm vụ ở hàng tiền vệ: từ kiểm soát thế trận, cầu nối, kiến tạo, ghi bàn cho tới tham gia phòng ngự khi cần thiết.
Nhưng chẳng con đường nào trải toàn hoa hồng, kể cả con đường trở thành một số 10 vĩ đại của Kaka. Ai đó hẳn vẫn còn nhớ hai bộ mặt trái ngược của Thiên thần ở cái đêm Istanbul điên rồ năm nào.Trong hiệp một trận đấu với Liverpool, Kaka đã chơi trên cả tuyệt vời khi thể hiện những gì tinh túy nhất của một số 10 hiện đại. Anh đem về quả phạt dẫn tới bàn thắng mở tỷ số của Maldini, phát động tấn công trong bàn thắng đầu tiên của Crespo và trực tiếp kiến tạo bàn thứ hai của tiền đạo người Argentina. Người ta bắt đầu nghĩ tới chiếc cúp bạc cho Milan và một Quả bóng vàng cho Kaka, còn gì đẹp hơn thế sau tất cả những gì anh đã thể hiện trong mùa giải? Nhưng rồi 6 phút điên rồ và một Jerzy Dudek uốn éo trong khung gỗ đã cướp đi tất cả. Các Milanista không hiểu vì sao Thiên thần của họ lại trở thành một người thường trong hiệp hai, để rồi Rossoneri đi từ thiên đường xuống địa ngục chỉ trong chưa đầy hai giờ đồng hồ.
Thế rồi những món nợ ấy được Kaka cùng các đồng đội trả đủ 2 năm sau đó tại Athens. Trong một đêm tháng Năm ở Hy Lạp, người hâm mộ đã được chứng kiến một kịch bản cũ mà mới. Kaka vẫn chơi tuyệt hay, vẫn kiếm về một quả phạt để Inzaghi mở tỷ số, vẫn có một đường kiến tạo chuẩn mực để Super Pippo ghi bàn thắng thứ hai, chỉ khác rằng lần này vinh quang đã gọi tên Milan. Trong giây phút đăng quang đầy ngọt ngào ấy, người ta thấy một Kaka còn trưởng thành và toàn diện hơn so với con người đã từng gục ngã tại Artatuk 2 năm trước. Trong bối cảnh Shevchenko chuyển tới Chelsea, còn Inzaghi mới trở lại sau chấn thương, Kaka đã trở thành đầu tàu dẫn dắt Milan tới bến bờ thành công. Không chỉ là số 10 hiện đại, anh còn có thể trở thành một số 9 rưỡi khi cần thiết để cứu vớt đội nhà trong những khoảnh khắc quan trọng, như cái cách mà anh khiến cả Evra và Heinze ngã dúi dụi trước khi hạ gục Van Der Sar ở trận bán kết với Man United.
Năm 2007 là năm đẹp nhất của Kaka, khi anh giành cúp bạc với Milan rồi đánh bại cả Messi và Ronaldo để giành danh hiệu Quả bóng vàng. Đó vẫn là một điều mà chưa ai từng làm được cho tới giờ. Người ta vẫn thường in sâu hình ảnh của một thiên thần với bộ cánh trắng giống như trong kinh Cựu ước, nhưng với Kaka, anh sẽ bay trên đôi cánh màu đỏ đen khi các Milanista hát vang: “Siam venuti vedere segnare Kaka” (Chúng tôi đến đây để thấy Kaka ghi bàn). Người ta tưởng rằng anh sẽ ở đây mãi mãi. Nhưng…
THIÊN THẦN GÃY CÁNH
Mùa hè 2009, Kaka trở thành tâm điểm của báo chí khi chuyển tới Real Madrid. Người hâm mộ Milan òa khóc, bởi lẽ mới cách đó vài tháng, chính tiền vệ người Brazil còn tuyên bố rằng anh muốn trở thành đội trưởng tại San Siro, để tiếp nối những câu chuyện huyền thoại của Baresi hay Maldini. Nhưng không ai trách anh cả, bởi lẽ chủ tịch Galliani đã giải thích rõ rằng lời đề nghị lên tới 70 triệu euro của Real Madrid là quá khó để từ chối, nhất là khi CLB đang ngập ngụa trong nợ nần. Lời nói của anh trong ngày chia tay Milan giống như từng nhát dao đâm vào tim các CĐV: “Mối liên hệ trong bóng đá của tôi với Milan tới đây là chấm dứt, nhưng tình cảm của tôi với đội bóng thì sẽ trường tồn.”
Nửa đỏ thành Milan chìm trong thất vọng, còn thành Madrid mở hội ăn mừng. Các Madridistas vẽ ra một khung cảnh tươi đẹp khi cặp bài trùng Kaka-Ronaldo mở ra một kỷ nguyên mới cho đội bóng, kỷ nguyên của Galacticos 2.0. Nhưng đáng tiếc điều đó chẳng thể trở thành sự thật, bởi vì đôi chân của Kaka đang bị chấn thương hành hạ, còn trái tim anh đã để lại San Siro mất rồi. Các Madridistas cứ chờ đợi, nhưng Kaka đã không còn là cầu thủ khiến mọi hàng thủ phải khiếp sợ nữa. Những người yêu bóng đá cầu nguyện, nhưng thiên thần của họ cũng chỉ cất cánh được một lần nữa vào mùa giải 2011/2012 để giúp Real đăng quang tại La Liga.
Cristiano Ronaldo vẫn ở đó, vẫn chờ Kaka trở lại để cùng sánh bước tới vinh quang như ngày đầu tiên. Những cái choàng vai trên sân tập, những lần hết mình bảo vệ bạn trước sự soi mói của báo giới, những cái ôm thật chặt khi Kaka trở lại sau chấn thương. Ronaldo đã làm tất cả những gì có thể để một lần nữa được trùng phùng với người bạn thân, nhưng Thiên thần đã khép đôi cánh của mình lại mất rồi. Trong khoảnh khắc Ronaldo ghi bàn quyết định trong trận chung kết Copa del Rey với Barca, nụ cười trên băng ghế dự bị của Kaka mới xót xa làm sao. Vẫn nụ cười ấy, nụ cười tỏa nắng của một thiên thần, nhưng cớ sao nó không phải là nụ cười khi anh dốc bóng qua hậu vệ đối phương và ghi bàn? Trong quãng thời gian đẹp nhất đời cầu thủ, trớ trêu thay, Kaka lại chôn vùi sự nghiệp của mình trên băng ghế dự bị tại Bernabeu.
Sau cú đúp trong trận gặp Deportivo đầu năm 2013, Kaka tuyên bố anh muốn ra đi như để trút đi gánh nặng mà mình đã phải chịu đựng quá lâu. Milan lại đón anh về như một người hùng, các Milanista lại tới trước căn hộ của anh và reo hò suốt đêm. Anh lại có những khoảnh khắc đáng nhớ, như bàn thắng thứ 100 cho CLB hay lần thứ 300 khoác lên mình chiếc áo đỏ đen quen thuộc, và cả chiếc băng đội trưởng mà anh đã từng ao ước bấy lâu. Một mùa giải với những ký ức ngọt ngào như là lời chia tay mà Kaka dành cho Milan yêu dấu, nơi coi anh như vật báu và chào đón anh trở về như một người con trong gia đình.
CỨ BAY ĐI VÌ ĐỜI CÒN CHO PHÉP
Ngày 22/4/1982, một thiên thần đã được sinh ra tại Gama để khiến cả thế giới phải trầm trồ về tài năng của mình, để mở ra một chương mới cho những số 10, và để đúng 34 năm sau người ta còn nhắc mãi về anh với những kỷ niệm khó quên.
Nhắc về hình ảnh một cầu thủ giơ tay lên trời mỗi khi ăn mừng để cảm tạ Chúa. Nhắc về con chiên ngoan đạo với dòng chữ “I belong to Jesus” sau khi trận chung kết Champions League 2007 kết thúc. Nhắc về một người đi đánh golf lúc rảnh rỗi thay vì tới bar, đi hiến máu sau mỗi trận thắng quan trọng thay vì ngập trong những bữa tiệc thâu đêm suốt sáng. Nhắc về một người từng đỏ mặt vì bị các CĐV nữ xin… quần lót ngay trong phòng họp báo. Còn cả tá những câu chuyện ngộ nghĩnh về chàng cầu thủ ấy mà người ta có thể nhớ tới và bất giác nở một nụ cười trên môi.
Và nụ cười, phải rồi. Nụ cười tỏa nắng, nụ cười trẻ thơ. Nụ cười khiến người ta cảm thấy có chút gì đó an tâm trong thế giới bóng đá phức tạp hiện tại. Bỏ lại đằng sau lưng những vinh quang và tủi nhục, những lùm xùm xung quanh chuyện tình yêu, có lẽ giờ này Kaka đang ở một nơi nào đó trên đất Mỹ và nở một nụ cười rạng ngời sau khi ghi bàn cho Orlando City.
Đến cái ngày anh giải nghệ, có lẽ hàng triệu cô gái sẽ khóc vì anh như họ vẫn cuồng si anh thuở thiếu thời. Còn tôi, tôi sẽ chờ anh nở một nụ cười, bởi lẽ Thiên thần đã hoàn tất sứ mệnh mà Chúa giao phó rồi.
Một bài viết của Frank (Trên Đường Pitch)
Nhận xét
Đăng nhận xét