Bình thường của bạn

"BÌNH THƯỜNG" CỦA BẠN, CÓ THỂ LÀ VẾT THƯƠNG SÂU, RẤT SÂU CỦA TÔI.

Có bao giờ bạn tự hỏi: Sức chịu đựng của con người là bao nhiêu? Những tổn thương người khác mang tới cho bạn, họ không nhìn thấy, nhưng bạn là người cảm giác rõ rệt nhất. Nó đau đớn biết mấy?

Kẻ không trải qua, phẩy tay nói: Chuyện tầm phào. Có nhiêu đó cũng làm quá lên thì làm sao vượt qua biết bao chuyện khác?

Chẳng ai hiểu được "chuyện tầm phào" mà họ nhìn thấy đó, là gánh nặng cho bạn như thế nào?

Bắt đầu từ mùa thu khai giảng, năm tôi học lớp 5, ngày nào cũng bị một bạn trai khác lớp đi qua đập vào đầu. Bạn ấy cứ lấy tay đập bôm bốp vào đầu tôi. Đau mà khóc thì bạn ấy cười, la lên bạn ấy cũng cười. Rồi nói: "Tao thấy mày ở đâu tao đánh ở đó!". Dần dần không dám nói với thầy cô, chẳng dám nói với bố mẹ, cứ thấy bạn ấy là tôi bỏ chạy.

Cũng trong năm lớp 5 ấy, trên đường đi học ( tôi đi bộ tới trường ), đi cùng với dăm ba bạn nhỏ khác. Có một con bé học lớp 3, dưới tôi 2 lớp, đầu bù tóc rối, lúc nào cũng thấy nó thò lò mũi và quần áo rất dơ. Nó hay chửi bậy lắm. Đoạn đường tới trường có 500m, mà tôi cảm tưởng nó chửi bậy 500 câu vậy đó.

Ngày ấy, tôi còn chưa biết chửi bậy, giờ đi học buổi sáng giống nhau nên ngày nào cũng gặp nó. Nghe nó chửi bới mà tôi rất sợ. Cứ tránh nó. Vài lần thì nó cũng biết là tôi tránh nó. Nó xưng mày tao với tôi, ( dù nó học lớp 3, còn tôi lớp 5 rồi ) tôi đi nhanh nó chạy theo nhanh, cứ tìm cách bôi... cứt mũi của nó vào cặp xách của tôi và đi theo sau chửi bậy bắt tôi phải nghe bằng được.

Sau này, tôi không chịu nổi bị cậu bạn kia đánh nữa, nên về mách mẹ. Mẹ đến trường gặp cậu bạn đó hỏi: "Tại sao cháu lại đánh Phương Thanh nhà cô như thế!?"

Cậu ấy nói với mẹ tôi rằng: "Vì nó là đồ phản bội."

Cậu bạn ngày ấy, bây giờ không biết đã thế nào rồi? Còn nhớ câu chuyện khi xưa không? Cậu ấy bảo tôi phản bội các bạn lớp 4D, để sang lớp 5A học vì lớp 5A là lớp chọn. Trước đây, cậu ấy rất quý tôi nhưng vì tôi phản bội nên cậu ấy đánh.

Sau khi nói câu chuyện với mẹ tôi như vậy, cậu ấy không còn đánh tôi nữa. Cậu ấy thấy tôi cứ chạy theo định nói điều gì. Nhưng tôi vẫn vậy, thấy cậu ấy là chạy thôi.

Con bé con học lớp ba kia cũng thế, tôi càng sợ nó, càng tránh, thì nó càng tìm đến tôi. Hoá ra, nó muốn chơi với tôi mà tôi cứ tránh nó nên nó mới ghét, chọc cho tôi cuống quýt thấy nó là chạy như thế.

Tôi đã có những năm tháng tuổi thơ bối rối với những chuyện nhỏ nhặt của mình như vậy. Tôi không dám đối mặt, cũng chẳng dám thẳng thắn. Việc duy nhất có thể làm là bỏ chạy.

Bây giờ lớn lên, tôi làm rất nhiều việc. Tỏ ra rằng mình là một người con gái không dễ dàng đầu hàng.

Nhưng thực tình thì, có những lúc tổn thương, tôi im lặng. Tôi bỏ chạy như ngày còn nhỏ ấy.

Hồi bé, việc nói ra có cái khó khăn của ngày bé. Vì ngôn từ vụng về, chưa đủ sức diễn đạt hết ý muốn của bản thân.

Khi lớn lên như bây giờ, làm mẹ làm vợ, lại có cái khó khăn của một người phụ nữ. Cảm thấy ấm ức cho bản thân nhưng vì gia đình lại cắn răng nhịn lại.

Tôi biết, có nhiều người nhìn vào, sẽ nói tôi tào lao, có chuyện đó sao phải buồn, phải giận. Chuyện gì mình làm được cứ làm, chuyện gì nhắm mắt cho qua cứ giản đơn mà buông bỏ.

Ừ thì lý thuyết là thế, cố cũng có thể làm được đấy. Nhưng mà, bạn ơi, đến hoa hồng đẹp cầm còn có thể bị gai đâm cho chảy máu. Đến đường đi bằng phẳng, đi hoài còn cũng phải mỏi chân. Đến người khoẻ mạnh, làm việc hoài còn có lúc ốm mệt, ho bệnh...

Huống chi là tôi? Cố ư, cố rồi sao? Mệt mỏi tổn thương cuộc đời này, có gì bù đắp nổi? "Chuyện bình thường" cứ đều đặn xảy ra trong cuộc đời. Nó chỉ bình thường thôi, nếu không mang lại buồn nhiều hơn vui, nặng lòng với nhiều khổ tâm chồng chéo.

Đừng bao giờ lấy giá trị "bình thường" của bản thân để áp đặt lên người khác. Vì chúng ta không giống nhau.

Bình thường của bạn có thể là vết thương sâu rất sâu của tôi.

{Gào}

Nhận xét

Bài đăng phổ biến