Mai là ngày để về nhà
Nhiều năm trước, có một ngày tôi dính phốt khá nặng và chẳng cầu cứu ai. Cuối cùng bố tôi xuất hiện, giải quyết ngắn gọn sự việc và nói: "Bởi vì đấy là máu mủ ruột già". Bố tôi vẫn là người ít nói như thế, chỉ mở miệng khi quan trọng, hoặc khi kể chuyện hài hước cho mẹ. Còn lại là không gì cả. Lúc đấy, tôi từ một đứa phá gia chi tử mới vỡ vụn mà làm lại.
Hoá ra trong cuộc ngoài những chuyện vật lộn vớ vẩn để đứng giữa cuộc đời của những thằng đang hai mươi, còn quá nhiều điều phải học. Khi đắm đuối theo đuổi những thứ của bản thân, bạn bịt mắt lại và quên mất rằng những ai mới là người đang lẳng lặng dõi theo mình từ phía sau.
Trước đây tôi cứ nghĩ can đảm là dám nói rằng mình yêu mẹ. Đến một ngày tôi hiểu rằng can đảm là dù có bị cách biệt bởi hai thế hệ, bạn vẫn dám sống cuộc đời của mình mà không để những thứ rối loạn ngoằn ngoèo ngoài cuộc sống làm ảnh hưởng đến gia đình.
Bố mẹ hơn mình hai ba chục tuổi, đến khi bạn nhận ra trên đời có nhiều thứ tình cảm kỳ quặc hơn chỉ là tình bạn, tình yêu, tình dục... thì mới hiểu là họ đã dành cho bạn một thứ trân trọng còn vượt xa cả tình yêu và sự hy sinh từ rất lâu rồi.
Đến giờ, nếu nói về chuyện yêu, tôi bớt để tâm tới việc giường chiếu nam nữ mà tự đặt cho bản thân nhiều câu hỏi về những tình cảm mà mình đã bịt mắt bỏ quên không biết tự bao giờ.
Mai là ngày để về nhà.
- Lu -
Nhận xét
Đăng nhận xét