Lãng tử hồi đầu
Lãng tử hồi đầu.
Sau cái quay lưng đó là vực, là bờ hay là ánh nắng ban mai thanh khiết nhẹ nhàng?
Là nhiệt huyết, là tham vọng, là bá giả, là lừa lọc, là bán đứng, là táng tận lương tâm...!?
Con đường dù dài mấy cũng có hồi kết. Đời người, trải qua bao nhiêu chuyện, thống khoái có, bi ai có, khoái hoạt có, đau khổ có. Nhân sinh như mông, rốt cuộc thì, nếu ai cũng là kẻ tốt thì thế giới này buồn bã và tẻ nhạt lắm sao, Ai cũng là kẻ tốt, thì nước mắt và bi lụy thống khổ biết dành phần ai?
Ai trên đời này cũng có vai, cái cần làm là họ diễn đúng vai của họ mà thôi.
Cuôc đời Kiếm Thần có phải chẳng qua lại là 1 sự sắp đặt. Tiếu Tam Tiếu?, ông ngửa mặt lên trời cười 3 tiếng, liệu có nhìn thấy người khác cúi gằm mặt xuống khóc 3 tiếng hay không?
Xét cho cùng thì mỗi con người đều lựa chọn cho họ con đường riêng của mình để theo đuổi vọng đích. Chỉ là, kẻ thành thì chân mây góc bể ngạo thị thiên hạ, kẻ bại thì cũng thừa gió mà đi. Có ai thành mà không có thủ đoạn? Hắn thủ đoạn, hắn nhận là hắn thủ đoạn.
Đọc Phong Vân, có thể có người không thích Bộ Kinh Vân, có người có thể chê Nhiếp Phong, nhưng hẳn phần lớn độc giả ghét Kiếm Thần.
Cũng có cái "nhưng mà":
Đừng vội phán xét một ai nếu như bạn chưa biết họ đã phải trải qua những chuyện gì, nếm trải những đau khổ gì, lụy bi gì.
Dù gì, nhân vật trong "truyện" phản ánh rõ nhất bộ mặt "con người" của thế giới thực, cũng thực đáng thương.
Rốt cùng, sau bao nhiêu chuyện hắn vẫn không phụ với cái tên mà sư phụ hắn ban cho: Ánh Sáng Ban Mai, nhẹ nhàng, thanh khiết - Kiếm Thần.
-
#HN
Nhận xét
Đăng nhận xét