Tru tiên
Tru Tiên: tượng đài tiên hiệp
Nghĩ về Tru Tiên, chắc hẳn, chúng ta đều nghĩ về nhân vật Trương Tiểu Phàm và Thanh Vân môn. Bởi vì đó chính là nhân vật chính và cũng chính là nơi bắt đầu rồi kết thúc câu chuyện.
Khi được hỏi về cặp đôi nào mà bạn yêu thích trong truyện, chắc hẳn nhiều người sẽ nói đến Phàm - Dao. Nhưng với tôi, cặp đôi yêu thích chính là Phàm - Kỳ.
Đầu tiên, nói về Trương Tiểu Phàm. Y và Lâm Kinh Vũ là bạn thân, cùng gia nhập Thanh Vân môn sau khi gặp họa "gia phá nhân vong" (Chính là câu Phàm nói khi sư phụ Điền Bất Dịch chết). Nhưng ở y, các trưởng chi phái không nhìn ra được điểm nổi bật nào, đối lập với Lâm Kinh Vũ. Đến Điền Bất Dịch thu nhận y cũng miễn cưỡng. Tài năng duy nhất ở Trương Tiểu Phàm chính là nấu ăn, ngay cả họ Điền chẳng thuận mắt khi nhìn thấy lão Thất, ấy vậy mà lại thích món ăn do chính tay lão Thất nấu. Ấy vậy mà sau này, lão lại yêu thương lão Thất nhất. Điền Bất Dịch chính là nhân vật "khẩu xà tâm phật", còn mắc cái bệnh tự ái.
Xong, nói đến Trương Tiểu Phàm. Y với Điền Linh Nhi, con gái Điền Bất Dịch có thể nói là thanh mai trúc mã. Nhưng vị sư tỷ này chỉ xem gã như một đứa em trai hậu đậu, ngốc nghếch cần được giúp đỡ. Sau này khi gặp chàng trai trẻ tài năng Tề Hạo, cô vừa khâm phục vừa yêu thương con người này, còn vô tình nói ra một câu: "Dù đệ có luyện tập thế nào đi nữa, cũng chẳng thể bằng được Tề Hạo sư huynh của ta!"
Đỉnh điểm của mối tình này là lúc ở Ba Sơn, Trương Tiểu Phàm thấy hai người bên nhau, lệ khí nổi lên, chỉ còn biết giết người. Nhưng khi bị phạt, Điền Linh Nhi đâu chẳng thấy, chỉ có Lục Tuyết Kỳ rồi Bích Dao cùng hắn đứng dưới mưa. Thế mới biết, người mình yêu khác với người yêu mình. Sau đó, cũng tại Ba Sơn, vì để bảo vệ vị sư tỷ mà y đã dùng đến "Đại Phạm Bát Nhã" của Thiên Âm tự, còn lộ ra viên Phệ Huyết châu - pháp bảo của Luyện Huyết đường. Tính mạng gã lúc đó như ngàn cân treo sợi tóc, đường sống khó mà tiếp tục. Ấy vậy mà khi bị chất vấn, chỉ có Lục Tuyết Kỳ lấy tính mạng mình ra đảm bảo cho sự trong sạch của y. Điều đó đủ nói lên rằng, Tuyết Kỳ yêu gã bằng cả tính mạng của mình. Còn về Đại Trúc Phong, vì để bảo toàn tính mạng cho gã, Điền Bất Dịch hạ lệnh cho môn hạ không được cầu xin.
Điền Linh Nhi, bất cứ điều gì cũng nghĩ đến Trương Tiểu Phàm. Nhưng đến tình yêu, lại chọn người khác. Trong phim, thứ tình cảm này cũng được đạo diễn khắc họa thành công bằng hành động Tiểu Phàm đêm khuya nấu cơm chờ Điền Linh Nhi.
"Khuya thế này rồi, đệ còn nấu cơm cho ai nữa?"
Tiểu Phàm đứng dậy, ánh mắt gượm buồn, nắm chặt thanh Thiên Hỏa Côn, lúc đi ngang nàng, mới thì thầm: "Tỷ!"
Tình yêu ấy, đến đây có thể nói là chấm dứt.
Khi biết hung thủ thật sự gây ra cuộc thảm sát thôn Thảo Miếu là Phổ Trí, người y tôn kính hết mực, mọi sự phân biệt chính tà trong y bị phá vỡ, đúng như lời y nói với Quỷ Vương sau này.
Vì để ma giáo không lợi dụng Trương Tiểu Phàm làm hại nhân gian, Đạo Huyền chân nhân đã dùng kiếm chủ Tru Tiên giết Trương Tiểu Phàm. Nhưng lúc đó, Bích Dao dùng sinh mạng đọc lên Si Tình Chú, dùng thân thể đỡ lấy mũi kiếm Tru Tiên. Trong khoảng không gian đó, một giọng hét thảm thiết kêu lên: "Không!"
Đó là tiếng thét tuyệt vọng nhất, đau lòng nhất trong xuyên suốt tiểu thuyết. Và hắn đã đi, gia nhập Quỷ vương tông.
Nói đến Bích Dao.
Hai người gặp nhau chính là lúc mấy người đi Không Tang Sơn. Kể ra thì cũng thật lạ, một người ngắt hoa, một người bảo không nên, ấy vậy mà sau đó yêu nhau. Mà cái này, chưa chắc đã là tình yêu, có khi là một sự mơ hồ trong thâm tâm Tiểu Phàm, khi hắn vẫn nhớ tới Điền Linh Nhi, mặt khác, lại có phần đồng điệu với Lục Tuyết Kỳ.
Ở Tru Tiên, người ta nhận ra vẻ đối lập giữa hai người Bích Dao, Tuyết Kỳ. Chính sự đối lập ấy đã đưa hai hình tượng này đi sâu vào lòng độc giả.
Bích Dao, giống như tình yêu thời niên thiếu, mãnh liệt và dữ dội, hết mình vì tình yêu. Còn Tuyết Kỳ, lại âm thầm nhưng cũng không kém phần dữ dội, nhưng cô sống, không chỉ vì yêu, mà còn vì đấu tranh giữa yêu và hiện thực.
Trong phim, ca khúc viết về Bích Dao là "Thanh y dao", bản nhạc nghe chua chát, nhiều lúc lại như sự vùng lên với tình yêu của mình.
Còn về Tuyết Kỳ, lại là " Chờ đợi lặng câm", âm ỉ mãi mà không bao giờ tắt. Chính như câu hát cuối trong bài: "trên đời này có một loại hạnh phúc: đó là vì người mình yêu mà yên lặng đợi chờ."
Tiêu Đỉnh khắc họa tình yêu bằng những câu nói ngắn gọn, bằng những hành động cụ thể, chứ không hoa văn như dòng truyện ngôn tình.
Như việc Tiểu Phàm ngồi trước giường băng, ngắm nhìn nàng thật kỹ, nói lại những nơi hắn đi qua, rồi kết thúc bằng lời thì thầm tê tái: "Bích Dao!"
Tuyết Kỳ, sự im lặng đồng hành cùng nàng trên Vọng Nguyệt lâu suốt mười năm ròng rã. Người đó, ngồi nghe tiếng gió thổi qua rừng trúc, man mác buồn.
Nàng đấu tranh với tình yêu suốt mười năm. Giống như lúc nàng múa kiếm trước mặt Trương Tiểu Phàm, nói rằng: "Kết thúc si tâm vọng tưởng suốt mười năm qua!"
Hoặc như lúc Tiểu Phàm bảo: "Đi cùng ta!" thì nàng hỏi lại: "Vậy còn Bích Dao thì sao?"
Nhưng tình yêu đó không thể nào chết đi, mà ngày càng mãnh liệt. Điển hình là khi đấu với Huyền Xà, nàng chọn cái chết để đưa Tiểu Phàm quay về với ngày xưa: "Chàng, quay lại nhé!"
Hay như nụ cười hạnh phúc bên Tiểu Phàm trên Tiểu Trúc Phong: "Hôm nay, ta rất vui!"
Dù không nói ra, nhưng trong suốt mười năm đó, nàng luôn nghe ngóng tin tức Trương Tiểu Phàm, chỉ cần biết hắn vẫn ổn, thế là đủ.
Và với kết thúc hai người gặp nhau dưới chân Thanh Vân, cùng nở nụ cười giữa những tiếng kêu đinh đong bên tai. Có lẽ, đó là đoạn kết hay nhất, không nhất thiết phải viết thêm Tru Tiên 2 nữa.
Nhận xét
Đăng nhận xét