Logan 2017

Hiếm có bộ film về siêu anh hùng nào khiến tôi suy nghĩ nhiều như Logan (2017) của đạo diễn James Mangold. Bộ phim là hồi cuối của gã dị nhân Wolverine- một kẻ cục cằn, thô lỗ, một anti-hero có lối sống lang bạt, một cuộc đời đầy máu và nước mắt. Ngay từ khi trailer đầu tiên của bộ phim được ra mắt vào năm 2016, tôi đã không khỏi ngạc nhiên khi thấy một Wolverine, một người có khả năng Healing Factor (tự hồi phục các vết thương) mạnh nhất trong thế giới của các dị nhân, lại trở nên già nua, mệt mỏi, bị thương khắp cơ thể với những vết sẹo chằng chịt không thể hồi phục. Cùng bài nhạc nền “Hurt” của dưới giọng ca của nhạc sĩ Johnny Cast, bộ phim trở nên u ám lạ thường. Chỉ riêng nhạc nền này của trailer bộ phim đã khiến tôi không khỏi suy ngẫm về Logan (2017). Bởi đây là một trong những MV có tính lịch sử, một MV vô cùng cảm động, về sự ngắn ngủi của cuộc đời, về một cụ ông già nua, yếu ớt ngồi suy ngẫm lại cuộc đời đã qua, những năm tháng tuổi trẻ, những ngày tháng đã xa và chỉ sau 3 tháng quay MV, người vợ June Carter Cash của ông qua đời và 7 tháng sau khi quay MV này, chúng ta đã tạm biệt vị nhạc sĩ tài ba này. Chính vì vậy, trailer đầu tiên của bộ phim đã khiến tôi trăn trở và suy nghĩ rất lâu về những gì tôi sẽ xem trong Logan (2017), đó sẽ là một bộ phim đầy nước mắt và tiếc nuối của Người Sói.

Chúng ta thường đã quá quen với những siêu anh hùng có khả năng vượt trội, ưu tú, siêu việt, những con người luôn tràn đầy sức mạnh thể chất và ý chí, nhưng lại không thể hình dung ra nổi sẽ ra sao khi họ về già. Giáo sư X- Charles Francis Xavier, một dị nhân luôn suốt hiện với hình tượng là một người không có điểm yếu, uyên bác và luôn có những lời khuyên cho Logan giờ đây trở nên già nua và yếu ớt. Xuyên suốt những phần phim X-men, tôi chưa bao giờ hình dung ra ông sẽ trở nên như vậy, bởi tôi đã quá quen thuộc với hình ảnh trước kia của ông. Tuổi già đã khiến Charles Xavier trở nên có tính người hơn, gần gũi hơn. Và Logan, trung tâm của cả bộ phim, trở nên thảm hại hơn bao giờ hết. Hãy quên đi Wolverine trong các phần phim trước đây, một kẻ liều mạng, không ngại lao vào những trận chiến điên loạn. Giờ đây ngay cả việc chiến đấu với vài gã trộm xe với anh đã trở nên khó khăn, chạy trên những sườn núi cũng khiến anh thở dốc và không còn khả năng hồi phục vết thương mạnh mẽ.

Lấy bối cảnh năm 2029, khi mà các dị nhân trước đây đã biến mất, hoặc đã chết, hoặc ở ẩn tại những nơi hẻo lánh. Một thế giới hoang tàn và điên loạn được dụng nên. Một Wolverine nghiện rượu, sống vất vưởng tại vùng sa mạc gần biên giới đang bị chất độc từ adamantium đầu độc cơ thể. Một Giáo Sư X già nua mắc bệnh động kinh không kiểm soát nổi năng lực của mình, có thể gây nguy hại cho cả những người xung quanh, đến mức bị nhốt vào một bể chứa nước rỗng đã mục nát. Một dị nhân có khả năng phát hiện những dị nhân khác khi ở gần mắc bệnh sợ ánh sáng tên Caliban. Họ sống lặng lẽ trong một khu trại biệt lập, đổ nát giữa vùng sa mạc. Họ nuôi giấc mộng về một cuộc đời họ chưa từng sống, một cuộc đời bình yên, một hạnh phúc mơ hồ mà không ai trong số họ dám chắc mình xứng đáng có một cuộc đời như vậy.

Sự hiện diện của một người phụ nữ trẻ lạ mặt cùng một đứa bé gái cuối cùng đã khuấy đảo cuộc sống của họ. Cô bé Laura, vốn là một dị nhân, một thí nghiệm do một công ty tạo nên đã trốn tới khu trại của 3 người khi chui vào cốp xe của Logan. Để rồi từ đó, Logan, Giáo Sư X và Caliban lại tiếp tục dấn thân vào sự nguy hiểm. Chỉ khác rằng giờ đây họ chẳng còn đồng minh nào, chẳng còn nhiều sức lực, cũng chẳng có những vũ khí tối tân nữa. Đơn thuần đó chỉ là một cuộc chạy trốn trên chiếc xe của Logan và chính những điều đó, khiến Logan- một bộ phim về siêu anh hùng, trở nên khốc liệt và trần trụi hơn bao giờ hết.

Logan nói, bất kể những ai anh yêu quý đều gặp nguy hiểm. Đó như một lời nguyền trong cuộc đời anh. Anh đã từng mất đi những người anh yêu quý trong những phần phim trước, mất đi tính người vì những thí nghiệm man rợ trên cơ thể anh, mất đi niềm tin và lẽ sống khi bị chính những người anh yêu quý phản bội. Đôi mắt hung dữ của Wolverine ngày nào giờ đây đã biến mất, chỉ còn lại ánh mắt đầy sự tiếc nuối và đau khổ. Những năm tháng lang bạt đối mặt với những mất mát kia, càng khiến cho Logan giờ đây trở nên cục cằn hơn. Anh uống rượu liên tục, không hề mỉm cười và văng tục như điên đến độ Giáo Sư X buộc phải lên tiếng rằng đừng sử dụng những ngôn ngữ như vậy trước mặt Laura, Logan chỉ thô lỗ đáp lại, nó có thể giết và xé xác những kẻ khác mà lại không thể nghe một câu chửi thề? Nhưng đó là khi tôi nhận ra, từ trước đến giờ Logan vẫn luôn là người có một trái tim yếu đuối và anh cũng ghét chính bản thân mình như vậy. Anh luôn tỏ ra mình là kẻ ngông cuồng, hung dữ, bất cần đời cũng chỉ để che dấu đi việc này. Và qua nhiều năm, chứng kiến những người mình thương yêu rời xa, anh càng trở nên yếu đuối hơn bao giờ hết. Anh chưa từng được sống một cuộc đời trọn vẹn, chưa từng có một mái nhà đúng nghĩa. Và mọi thứ anh muốn chỉ là một bữa cơm với những người anh thương yêu, và đó cũng là phân cảnh duy nhất anh mỉm cười trong suốt bộ phim dài 137 phút này.

Logan (2017) là phần cuối cùng mà Hugh Jackman đóng với tư cách là Wolverine. Tôi vẫn không thể hình dung ra nếu sau này có một ai khác đóng Wolverine, liệu có thể như Hugh Jackman hay không nữa. 17 năm là một chặng đường không dài, nhưng cũng không phải quá ngắn để khán giả ghi nhớ về một nhân vật có tính biểu tượng lớn như Wolverine trong các phần phim X-men. Lời chia tay nào cũng là những lời xót xa và tiếc nuối và là lời tạm biệt của diễn viên Hugh Jackman với khán giả. Một lời tạm biệt không đến từ một Người Sói thô lỗ, lạnh lùng, ngạo mạn và tràn trề sức khỏe mà đó là lời tạm biệt từ một người đã đi qua nhiều những đau thương, mất mát nhưng chân thành và đầy xúc động.

Hugh Jackman chia sẻ rằng, để vào vai diễn Logan lần này, anh đã bỏ cả đá dăm vào giày của mình để những bước đi có phần đau đớn và mệt mỏi, để nhắc nhở chính bản thân anh rằng Logan giờ đây đã già yếu, đã không thể bật được những chiếc móng vuốt của mình ra một cách hoàn hảo mà phải dung tay trần kéo ra đầy đau đớn.

Sau khi xem bộ phim này, chưa bao giờ tôi lại mong muốn một bộ phim có phiên bản đen trắng đến vậy. Nhưng dù phim màu hay đen trắng, những giá trị của bộ phim vẫn còn đấy, đọng lại trong tâm trí người xem. Để rồi người ta lại có thể mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhõm sau cuộc hành trình 17 năm cùng Hugh Jackman và vẫy tay chào tạm biệt Logan, gã dị nhân đã sống một đời lang bạt đầy máu và nước mắt.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến