Thuyền vắng
“Ta là thuyền, lặng lẽ trôi đi trong dòng sông thời gian. Biển người mênh mông, cũng từng vì một đoạn bèo nước gặp nhau, mà lạc mất phương hướng ban đầu. Lửa đèn bờ bên kia đã sáng trưng, ta khỏa tan vầng trăng sáng trong nước, cũng không ngăn được nỗi hoang lạnh vô tận trong lòng. Trên dòng sông thời gian, đã quên mất quá khứ vô số hoa rơi không lời đó. Lời hứa năm xưa là lời nói dối với thanh xuân. Đi qua năm tháng muôn ngàn lần trở lại, xin đừng hỏi ta, có uống tận gió sương của trần thế hay không?”.
(Bạch Lạc Mai, Lục Bích dịch)
Nhận xét
Đăng nhận xét