TU HÀNH LÀ NGƯỢC ĐỜI
TU HÀNH LÀ NGƯỢC ĐỜI
Cách đây ít hôm mình có đọc cuốn “Sống chết mỗi ngày” của Mingyur Rinpoche. Một cuốn sách rất thú vị kể về quá trình "bỏ chùa đi tu" của một nhà sư trẻ. Trong quá trình đó Rinpoche có đúc kết một câu rằng:
“Một phép ẩn dụ chung cho toàn bộ con đường Phật Giáo là bơi ngược dòng”.
Chính xác là như vậy!
Mỗi chúng ta một khi bước chân vào con đường tu tập, chính là lúc bước vào một dòng chảy ngược hướng.
Ngược với dòng chảy của gia đình và truyền thống.
Ngược với lối sống của bạn bè, người quen.
Ngược với cả xã hội bon chen.
Ngược cả luân hồi!
Xã hội dạy mình phải lao ra ngoài, tu hành dạy mình hướng vào trong.
Xã hội dạy mình phải theo đuổi đủ ước mong, tu hành dạy mình biết buông bỏ.
Xã hội dạy mình theo đuổi các mục tiêu vật chất, tu hành dạy mình theo đuổi các mục tiêu tinh thần.
Xã hội dạy mình vun vén cho bản thân, tu hành dạy mình mong muốn muốn hạnh phúc và giác ngộ cho người khác.
Xã hội dạy mình về lịch sử và tương lai, tu hành dạy mình quay về với giây phút hiện tại
Xã hội dạy mình tránh nói về mất mát và thiệt hại, tu hành dạy mình luôn canh cánh nỗi sợ vô thường, không có gì là mãi mãi.
Xã hội dạy mình xây lên những thành tựu mới mẻ, tu hành dạy mình phá đi những nhầm lẫn và ảo tưởng về thực tại.
Xã hội dạy mình phải trở nên vĩ đại, tu hành dạy mình nhận ra mình chả là "ai" cả.
Ngược dòng thì đương nhiên sẽ gặp lực cản.
Đủ thứ từ thói quen của bản thân, cản trở của của gia đình, sự hoài nghi của bạn bè và xã hội,...
Vậy tại sao phải ngược dòng? Phải cực như thế?
Thì đơn giản thôi, là xuôi mãi rồi có thấy sướng đâu, toàn thấy khổ
Nhận xét
Đăng nhận xét